Đưa chân khí vào cơ thể cô, ngăn cản chân khí đang quay cuồng vì đốt cháy tinh huyết, chân khí...
"Tiểu Ly, em vẫn cứ xúc động như xưa", Tô Minh nói đầy bất lực.
"Em... Em... Anh thả ra, tôi không biết anh!", sắc mặt Tô Ly tức thì trắng bệch như tờ giấy, sốt ruột đến nỗi suýt bật khóc.
Anh trai điên rồi ư?
Tính chôn cùng mình sao?
Quang trọng là, anh đứng ra thì chỉ có chôn cùng thôi, chứ chẳng có ích gì cả!
Đây là đang tự sát.
Tô Ly hoảng, nhìn về phía Vương Thần Ngạn theo bản năng: "Tôi bằng..."
Cô định nói: "Tôi bằng lòng giao kho báu của Chuẩn Đế ra".
Giờ đã không còn là mạng sống của cô, mà còn là mạng của anh trai cô nữa.
Kho báu Chuẩn Đế quan trọng hả?
Hay cơn tức, lòng hướng về võ đạo của cô quan trọng?
Mọi thứ đều chẳng đáng là gì hết.
Chỉ là, cô còn chưa kịp nói ra thì đã bị Tô Minh nhẹ nhàng bịt miệng lại.
Cùng lúc đó, Tô Minh giơ tay lên, nhìn về phía Vương Thần Ngạn nói: "Tôi là anh trai của em ấy. Thật ra bản thân tôi không thích xen vào chuyện của người khác đâu. Thế nhưng, lại không thích người ta ức hiếp em gái mình. Tôi chỉ có mỗi đứa em gái thôi, nên xin lỗi nhé, tôi phải giết anh. Ừ thì có lẽ khi tôi ra tay sẽ tàn nhẫn xíu, chắc anh sẽ chết khá thảm. Vì thế, tôi xin lỗi trước".
Tô Minh bình tĩnh nói một cách hết sức chân thành.
Mà khi anh vừa nói xong.
Toàn bộ hồ Ẩn Vân chợt im phăng phắc.
Sau đó...
"Ha ha ha ha..."
Là tiếng cười rung trời.
Tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Họ thật sự không muốn cười, nhưng lại không nhịn nổi.
Vốn dĩ, một tên nhóc Chân Hoàng được tham gia vào tiệc trà Ẩn Vân đã là may mắn ba đời và cũng là điều khó tin rồi.
Ai ngờ... Còn dám khoác lác như vậy.
Chắc là vừa có rượu vừa có đồ nhắm nên uống nhiều?
Ngay cả Vương Thần Ngạn cũng không nhịn nổi giật giật khóe miệng.