Dù sao thì giữ chức vị gia chủ nhà họ Tô, địa vị cũng rất cao, bình thường mà nói, ba vợ bốn nàng hầu cũng không quá, nhưng người phụ nữ của Tô Chấn Trầm từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tuỳ Thanh Liên.
Nói vậy có thể tưởng tượng ra được.
Tô Cửu Hiển bị Tuỳ Thanh Liên quát mắng sắc mặt lập tức đỏ bừng, ông ta câm miệng không nói nên lời, thậm chí đáy lòng ông ta còn phát run, bản thân có chút kinh hãi, bởi vì Tuỳ Thanh Liên đã đoán đúng vài điểm, giống như là bà tận mắt chứng kiến ông ta và Tô Ương thực hiện giao dịch bí mật.
“Tô Chấn Trầm, lão già cặn bã này đang lôi kéo lòng người, còn muốn hy sinh con trai của ông, vậy mà ông còn ở đó xem diễn? Bà đây cảnh cáo ông, nếu như ông không giết chết Tô Cửu Hiển, từ hôm nay trở đi, ông đừng hòng trèo lên giường của bà đây nữa! Cả đời này của bà đây chỉ có một người con trai đáng thương là Tô Minh, còn bị người bố nhẫn tâm là ông ném đến tầng trái đất, nếu như con trai xảy ra chuyện gì, bà đây cũng không muốn sống nữa, Tô Chấn Trầm ông cũng đừng sống nữa, tất cả đều không thể sống!”, Tuỳ Thanh Liên quát lớn, âm thanh rất to, mang theo lửa giận nồng đậm cùng chân khí, võ đạo của Tuỳ Thanh Liên cũng không kém chút nào, bà đã đạt đến cảnh giới Chân Hoàng, tuy rằng chỉ là Chân Hoàng sơ kỳ, cũng không quá vững chắc, nhưng ở Chiến Uyên, chỉ cần đạt đến cảnh giới Chân Hoàng thì đã được coi là một nhân vật có tiếng.
Trong đại sảnh, sắc mặt Tô Cửu Hiển vô cùng khó coi, cả người run rẩy, dường như là muốn ra tay.
Nhưng hơi thở của Tô Chấn Trầm đã tập trung vào người ông ta.
Tô Cửu Hiển biết, nếu như ông ta thực sự dám động vào Tuỳ Thanh Liên, thậm chí dám oán giận lại bà một câu, Tô Chấn Trầm sẽ ra tay, tất cả mọi người đều biết, Tô Chấn Trầm vô cùng cưng chiều người vợ này.
Ai cũng đều có chút xấu hổ, muốn nói lại thôi.
Thái Thượng trưởng lão Tô Hao chỉ biết cười khổ, lắc đầu, cái gì gia chủ cũng tốt, chỉ là có tính sợ vợ thôi! Bình thường Tùy Thanh Liên là người sân sau căn bản không được xuất hiện trong những việc lớn như gia tộc mở họp này, hoàn toàn không phù hợp quy củ.
“Phu nhân, bà bớt giận!”, Tô Chấn Trầm đi xuống khỏi vị trí, nhanh chóng đi ra bên ngoài đại sảnh, không hề có chút gánh nặng trong lòng nào, sợ vợ thì sợ vợ thôi, có cái gì đâu chứ?
“Bớt giận cái gì? Nếu ai còn dám nhắc tới một câu hy sinh Tô Minh, bà đây sẽ liều chết với kẻ đó! Cho dù là đi thuê sát thủ, bà đây cũng sẽ chém thành muôn mảnh!”, Tùy Thanh Liên vừa nói vừa hung dữ nhìn Tô Cửu Hiển, bên trong ánh mắt toàn là sự giận dữ và căm hận, là nghiêm túc chứ không phải đùa cợt.
Tô Cửu Hiển bị dọa đến mức phải rụt đầu.
Không thể trêu vào.
“Vâng vâng vâng, phu nhân cứ yên tâm đi”, Tô Chấn Trầm tới gần bên cạnh Tùy Thanh Liên, thấp giọng nói: “Tạm thời không thể giết chết Tô Cửu Hiển được, bằng không toàn bộ nhà họ Tô sẽ hỏng mất”.
Trên thực tế, Tùy Thanh Liên có thể đoán được Tô Cửu Hiển đã quy hàng với Tô Ương, cũng đã đạt thành hiệp nghị, sao ông có thể không đoán ra được chứ?
Nhưng ông không vạch trần, không xúc động là có nguyên nhân.
Đại trưởng lão Tô Cửu Hiển có danh tiếng không thấp trong nhà họ Tô.
Hơn nữa đại trưởng lão có rất nhiều con cháu, không giống với Tô Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên chỉ có mỗi một đứa con trai là Tô Minh, còn không ở Chiến Uyên nữa chứ.