Nhưng thực tế thì sao? Hứa Như Ý đúng là ác ma, lại còn thuộc kiểu tàn nhẫn. Cô ta đâu có quan tâm đến sống chết của người khác, là một cô chủ được chiều chuộng từ nhỏ rồi, đâu có quan tâm đến người khác? Vậy thì mình chăm chỉ cũng được cái quái gì?
Cuối cùng đến ngày thứ ba…
Dường như Hứa Như Ý cũng chơi đủ rồi.
“Cô chủ! Hôm nay… Đi đâu chơi đây?”, Công Tôn Thần nhỏ giọng nói.
“Không có gì vui nữa! Công Tôn Thần! Anh là người Đế Thành, anh nói xem”, Hứa Như Ý tùy ý, hỏi.
“Chuyện này…”, Công Tôn Thần do dự một lát, nói: “Bình thường ở Cửu Hư Tông thì cô chủ thích chơi gì?”
“Chơi gì ư?”, Hứa Như Ý ngẫm nghĩ một lát, sau đó đắc ý cười, nói: “Tất nhiên là bắt nạt người khác rồi! Đám đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt có ai không bị tôi trêu đâu”.
Đâu chỉ là trêu?
Đám đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt ở Cửu Hư Tông sắp sụp đổ đến nơi rồi, cứ nhìn thấy Hứa Như Ý là họ lại tránh.
Nhưng đây lại là vinh hạnh của họ!
Bởi vì chỉ có đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt mới được Hứa Như Ý trêu chọc chứ những đệ tử ngoại môn hay nội môn thì đều không có tư cách đó.
“Cô chủ thích bắt nạt người khác ư?”, Công Tôn Thần thấy mừng thầm, quả nhiên hắn đoán trúng là Hứa Như Ý sẽ nói như vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu cô chủ thích như vậy thì tôi… Có một nơi rất hay”.
“Ở đâu?”, Hứa Như Ý hứng thú, nói.
“Viện võ đạo nhà họ Diệp! Nói ra thì xấu hổ, bởi vì gần đây tôi bị một giáo tôn trẻ tuổi ở viện võ đạo nhà họ Diệp đánh cho thê thảm, suýt nữa phải quỳ gọi hắn là ông nội”, Công Tôn Thần cúi đầu cẩn thận nói.
Dù sao thì hắn cũng muốn Hứa Như Ý báo thù giúp mình, đây cũng coi là ích kỷ, thậm chí có chút tính toán, vì vậy lúc nói hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Cũng may là hắn nói thẳng ra nên chắc cô chủ sẽ không trách cứ.
“Vậy sao?”, đôi mắt đẹp của Hứa Như Ý sáng lên, nói: “Nhà Công Tôn ở giới thế tục cũng coi như xưng vương xưng bá rồi chứ? Vậy mà có người dám bắt nạt anh thảm vậy cơ à? Thú vị đấy”.
“Hắn ít tuổi thôi, chỉ tầm 20 tuổi nhưng là tu giả võ đạo, thực lực vô cùng mạnh”, Công Tôn Thần tiếp tục nói, càng nói càng phấn khích. Bởi vì Hứa Như Ý thấy có hứng thú rồi.
“Thực lực mạnh ư? Lẽ nào còn mạnh hơn tôi và Dương trưởng lão?”, Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Công Tôn Thần! Nể mặt hai ngày này anh vất vả nên cô chủ đây sẽ giúp anh báo thù. Đi nào! Bây giờ chúng ta sẽ đến cái viện võ đạo chó má đó”.
Cái gì mà báo thù cho Công Tôn Thần? Toàn linh tinh! Mục đích chính của Hứa Như Ý là muốn bắt nạt người khác thôi!
Cô ta đường đường mà tiểu ma nữ của Cửu Hư Tông, nhưng chưa bao giờ được bắt nạt người ở giới thế tục. Nghĩ đến đã thấy phấn khích rồi.
“Nhưng…”, Công Tôn Thần có chút do dự, nói: “Có cần gọi thêm Dương trưởng lão không? Ngộ nhỡ cô chủ gặp nguy hiểm?”