“Từ hôn!”, Mộ Dung Yêu không do dự mà trực tiếp thốt ra hai chữ.
Nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Sắc mặt Lý Tiên Chi tái nhợt, sau đó là đỏ ửng lên, đó là sự sỉ nhục lớn.
Từ hôn?
Chết tiệt!
Có phải nghĩ rằng cô tài giỏi còn con trai Thẩm Dật của tôi kém cỏi lắm không?
Còn Thẩm Hạc Quang đứng phắt dậy, sắc mặt sầm lại, ánh mắt căng thẳng nhìn Mộ Dung Yêu, nói: “Cô Mộ Dung! Có những câu nói phải nghĩ kỹ rồi hãy nói đấy nhé!”
“Tôi nghĩ kỹ rồi!”, không ngờ đứng trước việc khí tức bị khóa chặt nhưng Mộ Dung Yêu không hề dao động.
Trong lúc yên tĩnh, Mộ Dung Yêu đã hóa giải khí tức của Thẩm Hạc Quang.
“Cô… Cô đã ở cảnh giới hóa thần rồi sao? À không, cảnh giới hóa thần hậu kỳ?”, sắc mặt Thẩm Hạc Quang biến đổi, nói.
Ông ta có chút đờ đẫn. Ông ta cứ nghĩ mình đã đánh giá cao Mộ Dung Yêu rồi nhưng đâu ngờ mình vẫn đánh giá thấp cô ta.
Đánh giá cô ta quá thấp!
Ở độ tuổi này mà đã ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ rồi sao?
Đúng là trước nay chưa từng có!
Hơn nữa, Mộ Dung Yêu còn có sức chiến đấu siêu cấp. Biết đâu thực lực còn vượt qua cả những người ở cảnh giới hóa thần đỉnh phong kỳ.
Không chỉ có Thẩm Hạc Quang ngây người ra mà mấy vị trưởng lão khác cũng vậy, họ bị hù dọa suýt ngạt thở.
“Tôi muốn từ hôn không phải vì muốn sỉ nhục nhà họ Thẩm, Thẩm Dật cũng rất ưu tú nhưng tôi và anh ta không cùng một thế giới. Còn một thời gian nữa là tôi tu luyện thành công và về với gia tộc ban đầu của tôi rồi”, Mộ Dung Yêu lại nói.
Cái gì?
Câu nói này của Mộ Dung Yêu đã cho mọi người biết hai thông tin.
Thứ nhất là Mộ Dung Yêu sắp tu luyện thành công và lên cảnh giới?
Thứ hai là, Mộ Dung Yêu không phải người của gia tộc hộ thần nhà Mộ Dung mà đến từ gia tộc võ đạo khác?
Hai thông tin này khiến lửa giận trong lòng Thẩm Hạc Quang lập tức vơi đi một nửa.
Người này không thể dây vào được.
Đồng thời Mộ Dung Yêu cũng coi như đã đưa ra được lý do từ hôn chính đáng nên cũng coi như nể mặt nhà họ Thẩm rồi.