Hơn nữa, nếu như đoán không sai, nếu không phải vì bị kiếm ý đánh trọng thương thì chỉ e Hoang Diệm không chỉ dừng lại ở cấp bậc Bất Diệt Hỏa đỉnh phong, không khéo còn có thể lên đến cấp bậc Thủy Nguyên Hỏa.
Một khi đạt đến cấp bậc Thủy Nguyên Hỏa, cũng coi như phản phác quy chân rồi. Dường như lửa không còn là lửa mà lên một hình thái cao hơn.
Liên quan đến Thủy Nguyên Hỏa, Tô Minh cũng chỉ hiểu một chút trong trí nhớ võ đạo tiền kiếp thôi. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này thì đều chưa tận mắt nhìn thấy.
“Thật đáng mừng! Sau khi Thái U Hỏa nuốt trọn lão già này thì chắc sẽ tăng thêm bậc nữa”, Tô Minh đã cảm nhận được sự phấn khích của Thái U Hỏa. Có thể không phấn khích không? Thái U Hỏa đã đến cực hạn của Tiên Hỏa rồi, thiếu chút nữa là có thể lên đến Bất Diệt Hỏa, có chút không thể đợi được…
Nhưng Tô Minh rất nhẫn nại, rất điềm tĩnh. Anh nhìn về phía lồng kiếm đang bao trùm ở đằng kia.
Một chiếc lồng kiếm đạo được tạo nên bởi kiếm trụ.
“Chỉ e là cũng một tỷ năm rồi. Kiếm trụ được hình thành từ kiếm ý. Mấy tỷ năm nay kiếm ý không tan, vẫn có thể tạo thành kiếm trụ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin?”, Tô Minh lẩm bẩm, vô cùng chấn động.
Kiếm ý của Tô Minh cũng rất mạnh, đã ở Cửu Đoạn đỉnh phong, có thể nói là đỉnh cao của kiếm đạo rồi.
Nhưng anh cũng rõ, nếu như mình dùng kiếm ý để tạo thành kiếm trụ thì có thể làm được. Hao tốn sức lực cũng có thể tạo thành một ‘ngục tù’ kiếm trụ nhưng chỉ e cái này cũng không thể giam cầm được cường giả như lão tổ Hoang Diệm.
Đừng nói là giam cầm lão tổ Hoang Diệm, ngay từ khi bắt đầu hình thành đến giờ mà có thể kiên trì được một chục triệu năm đã là mạnh lắm rồi, chứ đừng nói là mấy tỷ năm.
Một câu nói, nhà tù kiếm trụ này khiến Tô Minh đột nhiên cảm thấy kiếm đạo và kiếm ý của mình thật nhỏ bé.
“Lão già này! Có thể nói nhà tù kiếm trụ này là do ai để lại không?”, Tô Minh thản nhiên hỏi: “Ông trả lời đi, tôi có thể cho ông được chết vui vẻ”.
“Ha ha…”, lúc này lão tổ Hoang Diệm đối mặt với Tô Minh. Trong lúc sống chết nằm trong tay Tô Minh thì ông ta vẫn có thể bình tĩnh lại. Đôi mắt hõm sâu, màu đỏ đen trầm đục nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cười ha hả, chế giễu: “Mày cũng xứng để biết sao? Một cái nhìn của kiếm tu cũng có thể giết mày một trăm lần rồi! Cùng là kiếm tu, mày xách giày cho người ta cũng không được”.
Tô Minh nghe thấy vậy mà không hề tức giận.
Đúng vậy! Anh không có thay đổi cảm xúc gì!
“Không nói ư?”, Tô Minh nhếch mày, hỏi lại.
“Thằng khốn! Mày nói xem?”, lão tổ Hoang Diệm hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn chém muốn giết thì tùy”.
Xem ra, dường như lão tổ Hoang Diệm không thèm phản kháng nữa.
Ông ta đã chấp nhận số phận.
Nhưng trên thực tế, lúc này lão tổ Hoang Diệm đang thầm tính kế, định một đòn tấn công. Mặc dù bị giam trong kiếm trận, lại bị thương nặng nên không phát huy được thực lực nhưng cũng không thể bó tay chịu chết.
Lúc cần phản kháng thì vẫn nên phản kháng, ngộ nhỡ thành công thì sao?