“Nếu như cá nhảy ra khỏi nước, mặc dù nước không ảnh hưởng đến cá nhưng cá sẽ chết”.
“Nếu đã không nhảy ra được thì chỉ còn cách hòa vào thôi”.
“Nếu như mình vừa là cá vừa là nước, vậy thì… Mình vẫn có thể sống tự do tự tại trong nước, đồng thời nước sông cũng không ảnh hưởng gì đến mình. Bởi vì mình chính là nước và nước là mình”.
Tô Minh càng lúc càng hiểu ra. Anh vốn không có manh mối gì nhưng bây giờ đã bắt đầu có hướng đi.
“Vì vậy, bước đầu tiên để lĩnh ngộ không gian chính là hòa mình vào không khí”.
“Hòa nhập vào không khí chắc là điều cốt lõi của quy luật không gian. Nhưng phần lớn chắc là mỗi tu giả võ đạo điều khiển quy luật không gian sẽ dùng những cách khác nhau để hòa vào không khí”.
Không thể đều giống nhau được! Bởi vì tư duy của mỗi tu giả võ đạo khác nhau sẽ có sự khác biệt nhất định.
“Mình nên dùng cách gì để hòa nhập vào không khí thì mới hợp với mình nhất đây?”
Đúng lúc này, dòng suy nghĩ của Tô Minh cũng dừng.
Bởi vì nóng…
Nóng quá…
Cả thế giới không gian đều biến thành màu máu, mọi thứ đều đỏ rực.
Những ngọn lửa vô tận từ bốn phương tám hướng ập tới, ngay cả mặt đất cũng biến thành biển lửa.
Không có nơi nào để chạy trốn, không có nơi nào để thoát ra, giống như toàn thân đang rơi vào thế giới nham thạch ở tận cùng núi lửa.
“Chết tiệt! Lão khốn kia khởi động cách gì như kiểu đổ lửa vào bên trong tháp Bát Môn Quang, chắc muốn thiêu chết mình đây”, Tô Minh thầm mắng một câu, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhiệt độ trên 1000 độ, vẫn còn tiếp tục tăng, đây không phải là ngọn lửa bình thường”.
Tô Minh vận chuyển chân khí, dùng chân khí vận chuyển khắp cơ thể để ngăn lại nhiệt độ cao đang không ngừng tăng lên. Kể cả là như vậy nhưng anh vẫn toát hết mồ hôi.
“Nhất định phải tìm được nơi có nhiệt độ thấp”. Và rồi Tô Minh bắt đầu sử dụng ‘Lược Ảnh Bộ’, không ngừng quét về mọi hướng để tìm nơi có thể tránh được nhiệt độ cao.
Ở bên ngoài tháp Bát Môn Quang…
Ông Châu với vẻ mặt dữ tợn, nhìn gắt gao vào bên trong tháp Bát Môn Quang. Trong đôi mắt già nua đều là vẻ vui mừng và chờ đợi: “Thằng khốn kiếp! Cảm nhận được mùi vị của linh hỏa rồi chứ? Nhảy lên nhảy xuống để tìm nơi không có lửa sao? Ha ha… Đừng có mơ”.
Đá Hỏa Viêm được đặt vào trong chỗ lõm đó, hiện giờ Hỏa Môn (cửa lửa) trong tám cửa đã khởi động.
Tất cả không gian trong tháp Bát Môn Quang đều bị lửa vây kín, không thiếu chỗ nào.
“Thằng khốn! Ông đây phải khiến mày bị thiêu chết trong đó”.
Từng giây từng phút trôi qua, Tô Minh cảm thấy hơi thở của mình cũng khó khăn, mồ hôi toát ra càng nhiều, thậm chí anh còn cảm thấy thiếu nước. Anh bắt đầu cảm thấy mơ hồ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
“Chỉ có thể như thế trước đã”, ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, anh hít một hơi thật sâu, trong lòng chấn động, bắt đầu điều khiển chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
“Cheng!”