Đúng vậy, cách ăn mặc và trang điểm của Tần Khả Ngọc có thể thấy rõ là được chuẩn bị rất tinh tế.
Nhưng sắc mặt của cô ta hơi ửng hồng.
Cô ta rõ ràng là một đại ma đầu, thế mà bây giờ lại tỏ ra thẹn thùng, còn xen lẫn ngại ngùng...
Hơn nữa, cơ thể của cô ta thật sự rất đẹp, trái tim Tô Minh không tự chủ mà đập nhanh hơn một nhịp.
Có lẽ anh ấy đã hiểu tại sao Tần Khả Ngọc bỗng nhiên đến đây rồi...
"Cô Tần, tôi giúp cô là bởi vì cô đã cứu mạng của tôi, để báo đáp ân tình ấy, tôi giúp cô một vài việc, nó chẳng đáng là bao, do vậy, cô không cần phải qua đây để cảm ơn tôi đâu", Tô Minh nói.
Đây là lời thật lòng của anh.
Anh ấy biết rằng, Tần Khả Ngọc là tới đây để hiến thân.
Nhưng cũng có thể là không phải.
"Em có lòng riêng", nói ra xong, lòng Tần Khả Ngọc trở nên nhẹ nhõm hơn, cô ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, sau đó bước vào phòng, đóng cửa lại, rồi đi tới chỗ Tô Minh: "Em muốn trở thành người phụ nữ của anh".
Nguyên nhân vô cùng đơn giản.
Tô Minh rất mạnh.
Cô ta lại không ghét anh.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô ta đã rung động trước Tô Minh, và đó là lần đầu tiên trong đời cô ta cảm nắng người khác.
Cô ta linh cảm rằng, nếu đêm nay mình không làm gì cả thì có lẽ ngày mai khi Tô Minh rời khỏi nhà họ Tần, rồi đi đến thành Ma Diễm, từ ấy về sau, e là mình sẽ không còn cơ hội gặp lại anh ấy nữa.
Cô ta là một con người dũng cảm.
Nếu cô ta đã hạ quyết tâm thì sẽ không còn chần chừ nữa
Vì thế, cô ta đã đến đây.
"Tôi không phải là người của Ma giới Hàn Uyên, có lẽ chẳng bao lâu sau, tôi sẽ rời khỏi Ma giới Hàn Uyên này", Tô Minh nói.
"Em biết mà", Tần Khả Ngọc không hề ngạc nhiên, cô ta đã đoán trước được việc này, người có thể giết Huyễn Âm Ma trong nháy mắt chắc chắn không thể nào là ma đầu ở Ma giới Hàn Uyên này, ở đây vẫn chưa có ma đầu nào mạnh mẽ đến vậy cả.
Tần Khả Ngọc hít thở thật sâu, rồi mới nói: "Em sẽ ngoan ngoãn ở lại Ma giới Hàn Uyên, rồi trở thành nữ ma vương của Ma giới Hàn Uyên. Còn anh, sau khi rời khỏi Ma giới Hàn Uyên, tương lai sau này, nếu như có thời gian thì thường xuyên đến Ma giới Hàn Uyên thăm em nhé, em tin tưởng anh có thể làm được việc này. Nếu anh không có thời gian về đây được, thì anh có thể cho em mang thai đứa con của anh, em sẽ không còn cô đơn nữa".
Tô Minh kinh ngạc há hốc mồm.
Tần Khả Ngọc đã lại gần Tô Minh, giọng nói của cô ta trở nên rất nhỏ: "Đây là lần đầu tiên của em, Tô Minh, xin hãy nhẹ nhàng anh nhé..."
Đã đến nước này rồi, Tô Minh cũng chẳng phải là thánh nhân.
Sao anh có thể làm ngơ không làm gì được chứ.
Ngay sau đó, ngọn đèn lung lay, đám mây mù che lấy vầng trăng treo cao.