Ánh mắt và cảm xúc của của Tô Minh quái lạ như như thế, trong tích tắc, Quái Nhân Tiên Hạc bỗng sợ hãi vì ánh mắt và cảm xúc kỳ dị của anh
Nhưng ông ta không được phép nghĩ nhiều nữa, cây gậy đã giáng xuống thì đã không còn cơ hội rút về!
Nhưng một giây sau.
Tô Minh chợt ngẩng đầu, nhe răng, cười điên cuồng.
“Vèo...”
Dưới số đông đôi mắt đang nghiêm túc quan sát.
Anh giơ tay, chộp về phía cây gậy.
Thời gian như ngừng lại ở thời khắc này.
Chẳng ai ngờ được Tô Minh lại... lại... lại chọn cách như vậy?
Má ơi!
Họ nhìn thấy gì đây?
Ngay cả Quái Nhân Tiên Hạc cũng sững người.
Từng thấy người muốn chết nhưng chưa thấy ai chán sống tới vậy.
Ông ta còn tưởng Tô Minh điên cuồng, trầm tĩnh, tự tin, không hề e sợ là vì có lá bài tẩy, nào ngờ...
Ha ha...
Người này dùng tay trực tiếp túm lấy cây gậy của mình?
Chàng trai, còn non lắm!
Phía xa, đám người Triệu Phong Niên, Hách Liên Tô, Tần Lưu Ly và Phùng Thiên Lệ đã trợn tròn mắt.
Họ trừng to hai mắt.
Như thể họ đã thấy được cảnh Tô Minh biến thành tro tàn vậy, giây phút đó, trong lòng sinh ra cảm giác đáng tiếc, vô cùng tiếc nuối, yêu nghiệt siêu cấp vô địch này sắp ngã xuống rồi.
Đồng thời.
“Bụp!”
Tay phải Tô Minh đã chộp được cây gậy của Quái Nhân Tiên Hạc trong thoáng chốc.