Hàng tỷ năm qua, từ khi Mạc Châm Sơn từ chức viện trưởng, lão đã sống ẩn dật, ít khi đụng vào chuyện của Tổng Viện, nếu không sẽ làm cho viện trưởng đương nhiệm nghi ngờ.
Ba vị đệ tử ký danh này, mỗi khi có dịp trọng đại, tất cả đều cung kính tập trung đến đây, điều đó làm cho Mạc Châm Sơn thực sự vui mừng. Lão cũng không phải là loại người ép buộc người khác phải báo đáp, cho nên, hàng tỷ năm qua, cho dù ba vị đệ tử ký danh này vô số lần cung kính đến thăm, tha thiết nói rằng: thầy, nếu như người cần thứ gì, cứ nói với chúng con, chúng con nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Nhưng Mạc Châm Sơn chưa bao giờ đưa ra yêu cầu hay đòi hỏi gì.
Mà hôm nay.
Lão phải ngoại lệ.
Cho dù có không phải vứt bỏ mặt mũi.
Vì Nhạn Nhi.
Lão cần ba vị đệ tử hiện nay đã có địa vị cao này trợ giúp.
Rất nhanh sau đó.
Ba bóng người lập tức xuất hiện.
Phùng Hoa Vân có khí chất kiên cường chính trực, hắn ta mặc trên mình bộ trang phục màu tím nho nhã, sạch sẽ, ngay cả một nếp nhăn cũng không có, râu tóc chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, trông có vẻ giống như một nhà nho bình thường. Sau khi xuất hiện, hắn ta cúi đầu với Mạc Châm Sơn: “Thầy”.
Tiếp đó, hắn ta liền đứng sang bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi. Phùng Hoa Vân là đại trưởng lão Tổng Viện, cho dù là đứng trước mặt viện trưởng đương nhiệm cũng sẽ không bày ra bộ dạng như vậy.
Rồi sau đó đến La Vũ, dáng vẻ của hắn ta có chút béo tròn, trên người toàn mùi rượu, bên hông còn treo một cái hồ lô rượu. Hắn ta đi đến trước mặt Mạc Châm Sơn, cảm giác say xỉn đã hoàn toàn tan biến, hắn ta cũng cung kính cúi đầu: “Thầy”.
Người còn lại là Ngô Đằng, hắn ta có thân hình cao lớn, cho dù tuổi tác đã không còn trẻ, nhưng vẫn có dáng vẻ anh tuấn mang theo chút tang thương. Năm đó, thời điểm còn trẻ tuổi, vẻ ngoài của Ngô Đằng thuộc top đầu, kết hợp cùng với thiên phú võ đạo, Ngô Đằng chính là nhân vật có tiếng tăm ở Tổng Viện. Nếu không phải năm đó xuất hiện một Cố Hoàng Sí, danh tiếng của Ngô Đằng sẽ càng tăng thêm. Sau lưng Ngô Đằng đeo một thanh kiếm, thân hình thẳng tắp, trong ba người bọn họ, hắn ta là người trông giống người tu hành võ đạo nhất. Hắn cũng cung kính cúi đầu với Mạc Châm Sơn.
Phùng Hoa Vân cũng thế, La Vũ cũng vậy, mà Ngô Đằng cũng tương tự, bọn họ đều vô cùng tò mò. Hàng tỷ năm qua, ngoại trừ những dịp trọng đại, bọn họ tập trung đến đây, còn thời gian khác, thầy Mạc Châm Sơn chưa bao giờ gọi bọn họ về đây.
Hôm nay, là vì chuyện gì?
“Thầy, không biết thầy gọi chúng con về đây là vì…”, Phùng Hoa Vân là người đầu tiên mở miệng hỏi.
“Điều này…”, Mạc Châm Sơn có chút xấu hổ.
Nhưng nghĩ đến Nhạn Nhi, lão vẫn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Vân Hoa, La Vũ, Ngô Đằng, trong tay các con có hỏa chủng không? Căn cơ võ đạo của Nhạn Nhi là ngọn lửa, đại hội Tổng Viện lần này rất quan trọng đối với con bé, thầy muốn giúp con bé gia tăng thực lực, cho nên…”
Trong giọng nói của Mạc Châm Sơn ẩn chứa sự xấu hổ, còn thêm một tia khẩn cầu.
“Thầy, người đang nói cái gì thế? Tất cả mọi thứ của chúng con đều là thầy cho, nếu như năm đó không có thầy, chúng con làm sao được như bây giờ? Đáng lẽ người nên gọi con về đây từ sớm, Thanh Nhạn cần hỏa chủng, chúng con vẫn có!”, Phùng Hoa Vân không chút do dự nói.
Sau đó, hắn ta nâng tay lên, trong đó xuất hiện ba hỏa chủng có màu sắc khác nhau. Vô cùng rực rỡ.