Mặc dù Viên Thần Thường là môn chủ của Thần Thường Môn, sống đã 3000 năm nhưng bà ta cũng không lấy ra được bảo bối như Nhật Nguyệt kiếm và ô Đại Hoang.
Theo như Viên Thần Thường dự đoán thì sau khi Tiêu Nguyệt lấy ra hai bảo bối này thì sẽ đối đầu với mình.
Đúng là cưỡi hổ khó xuống!
Viên Thần Thường thấy ngột ngạt, bà ta rất muốn mắng người.
Bà ta đang nghĩ không biết có nên cho qua hay không, có nên nhún nhường không?
Không được!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì liền bị bà ta dập tắt.
Nếu như lúc này bà ta nhường Tiêu Nguyệt thì bà ta sẽ trở thành trò cười.
Sư tôn sợ đồ đệ?
Cảnh giới Chân Hoàng sợ cảnh giới bán bộ Chân Hoàng?
Vậy thì Thần Thường Môn như bị hủy diệt!
“Không được! Nhất định phải đánh bại Tiêu Nguyệt, sau đó giết chết Tô Minh”, Viên Thần Thường nghĩ thầm rồi đưa ra quyết định.
Khi bị ép đến bước này thì không còn con đường khác nữa.
“Tại sao lại nói là tôn sư trọng đạo? Xem ra hôm nay tôi cần phải dạy cho cô biết”, Viên Thần Thường quát lớn.
Sau đó bà ta rút thạch kiếm trong tay ra.
Hàn quang 3000 dặm, khí tức ngưng tụ hóa thành kiếm quang lan tỏa trên khắp mặt kiếm.
Thạch kiếm gào rú vang vọng đất trời.
“Kiếm Tự Quyết!”, sau đó Viên Thần Thường xoay cánh tay rất nhẹ nhàng nhưng trên thực tế phải luyện rất lâu mới thành thục được như vậy.
Kiếm ý như thiêu đốt tản ra khắp nơi.
Thạch kiếm không ngừng run rẩy, dường như đâm vào cơ thể.
Một đường kiếm quang vút lên trời khóa chặt Tiêu Nguyệt.
Kiếm quang khẽ động, chỉ cảm thấy mọi thứ thật khủng khiếp.
Mà cả quá trình Viên Thần Thường xuất kiếm chưa đến 1/10 hơi thở, có thể nói là vô cùng nhanh.
Kiếm này khiến Tô Minh cũng nhìn theo với ánh mắt ngưng trọng.
“Kiếm ý nhập linh trung kỳ”.
“Ý cảnh đặc biệt”.
“Vực’ kết hợp với kiếm”.
…
Tô Minh vừa nhìn đã có thể nhìn thấu kiếm đạo của Viên Thần Thường.
Kiếm ý nhập linh trung kỳ, chưa nói đến nó nghịch thiên đến mức nào nhưng cũng không hề kém.