Sắc mặt Lam Tuyết khẽ thay đổi.
Chấn động với sự mạnh mẽ của học viện Kỷ Nguyên.
Nhưng, lòng quyết tâm đòi lại công bằng không thay đổi! Ngược lại, càng kiên định hơn.
Nhưng đám người Triệu Định, Chu Phương phía sau cô đều đã có chút run rẩy rồi.
Triệu Định vừa định khuyên Lam Tuyết tạm thời đừng nóng vội, tìm kiếm xung quanh xem có thành trì nào quy tụ võ giả hay không, nghe ngóng tin tức về học viện Kỷ Nguyên trước đã rồi hãy tính toán.
Nhưng chưa đợi cho ông ta lên tiếng...
"Tôi là Lam Tuyết, chồng tôi Tô Minh chết trong tay đệ tử nội viện của học viện Kỷ Nguyên, Bàng Hoành! Tôi tới đây để đòi lại công bằng!", Lam Tuyết lại... lại ngẩng đầu lên, gằn từng chữ nghiêm túc gào lên nói.
Thanh âm không lớn, nhưng đã dùng chân nguyên.
Đúng vậy, chỉ là chân nguyên không phải tiên nguyên, bởi vì cô không phải cảnh giới Tiên Nhân. Nhưng cho dù là chân nguyên cũng có thể dung hợp với âm thanh, khiến âm thanh tràn ngập lực xuyên thấu kinh khủng.
Ít nhất, giọng nói của cô lúc này đã trầm bổng khắp bên trong học viện Kỷ Nguyên rồi!
Trong hư không cách Lam Tuyết và đám người Triệu Định không xa, đội trưởng Tần đang kín kẽ quan sát, thuật ẩn náu cao minh đến đáng sợ, ít nhất đám người Lam Tuyết hoàn toàn không cảm nhận được một tia khí tức nào.
Trong ánh mắt của đội trưởng Tần thêm một mạt kính nể, kính nể sự to gan của Lam Tuyết! Dám đứng trước cửa học viện Kỷ Nguyên kêu gào. Từ trước tới nay e là chỉ có một mình Lam Tuyết.
"Vô tri cũng là phúc!", đội trưởng Tần thì thào tự nói, không nhịn được ngước mắt lên nhìn về phía tòa núi biến hóa kỳ ảo học viện Kỷ Nguyên đó, tòa núi thần như ẩn như hiện, trên mặt ông ta không kiềm chế được xuất hiện vẻ mong đợi.
Thực lực của đội trưởng Tần rất mạnh, bằng không căn bản không thể trở thành bảo vệ của Nam Phượng Vân, thậm chí còn là đội trưởng đội bảo vệ.
Năm nay mới hơn 300 triệu tuổi mà đã là cảnh giới Tiên Tổ tầng tám đỉnh phong! Cảnh giới này có ý nghĩa là gì? Trong liên minh các nền văn minh cấp ba, người có thực lực mạnh hơn, cảnh giới cao hơn ông ta không vượt quá mười người.
Nói một cách không khách sáo thì dạng tồn tại cấp bậc như ông ta trong nền văn minh cấp ba có thể nói là xưng tổ xưng tông được rồi, có thể trở thành chủ nhân văn minh của một phương thế lực văn minh cấp ba đỉnh cấp rồi. Nhưng ông ta vẫn kiến quyết dứt khoát lựa chọn trở thành bảo vệ của Nam Phượng Vân.
Truy cứu nguyên nhân căn cơ thì đội trưởng Tần luôn có lòng hướng về Nam Phượng Vân, nói một câu thời thượng thì Nam Phượng Vân từ trước đến nay đều là người phụ nữ trong lòng ông ta, hàng triệu năm qua đều chưa từng thay đổi.
Lòng hướng về của ông ta đối với Nam Phượng Vân rất thuần khiết, không xấu xa, chỉ muốn ở lại bên cạnh Nam Phượng Vân bảo vệ cho bà ta, không hơn không kém.
Nam Phượng Vân là một người phụ nữ thông minh, giỏi về tâm kế. Bà ta sớm đã biết được tâm ý của đội trưởng Tần rồi nhưng không làm rõ chuyện, chỉ âm thầm hưởng thụ sự ái mộ, trung thành của đội trưởng Tần dành cho bà ta.
Thời còn trẻ, đội trưởng Tần cũng đã từng có cơ hội tham gia vào tuyển chọn tân sinh của học viện Kỷ Nguyên, khi đó, ông ta đã từng vượt qua kỳ thi khảo sát, nhưng vì muốn ở lại bên cạnh Nam Phượng Vân bảo vệ cho bà ta, mãi mãi làm người bảo vệ bà ta, cho nên ông ta không gia nhập vào học viện Kỷ Nguyên. Mặc dù không vào học viện Kỷ Nguyên, nhưng do năm đó suy cho cùng cũng đã tham gia khảo nghiệm, được lựa chọn, nên vẫn có hiểu biết về học viện Kỷ Nguyên.
Càng hiểu biết lại càng kính sợ!
Đúng trong lúc đội trưởng Tần đang mải mê suy nghĩ...
"Kẻ nào đang làm ầm ĩ vậy?!", một giọng nói từ trong học viện Kỷ Nguyên trầm bổng bay ra.