Tô Minh kết bạn với ai mà còn phải được sự đồng ý của Thẩm Tịch sao?
Đừng nói là bản thân Tô Minh không có ý gì khác với Lạc Thu Thuỷ, kể cả là có thì đã làm sao? Lạc Thu Thuỷ đã gả cho Thẩm Tịch đâu?
“Lo xa ư?”, Thẩm Tịch cười thầm. Hắn không còn nhớ lần trước chôn xác của kẻ nói chuyện với hắn như vậy ở đâu nữa? Hắn cảm thấy luôn có những kẻ tự cho mình là đúng rồi thích thử trò chơi giả chết với hắn. Được sống không phải tốt hơn sao?
“Cậu bạn này của em, haiz…”, Lạc Phong thấp giọng nói với em gái mà có chút cạn lời. Em gái mình không biết nghĩ đã đành, nhưng đến bạn của nó cũng thế, lại dám trực diện khiêu chiến với Thẩm Tịch? Đúng thật là…
Lạc Phong thấy khâm phục.
Có dũng khí!
Đúng là một mãnh sĩ!
Người khác thì không biết, chứ anh ta thì biết rõ mấy năm nay những người đắc tội với Thẩm Tịch thì có kết cục như thế nào?
Chàng trai này toi đời rồi!
Sắc mặt Lạc Thu Thuỷ đã tái nhợt. Cô ta chỉ ngây thơ thuần khiết chứ không phải kẻ ngốc.
Lúc này cô ta hiểu được, dường như mình… Dường như một chút bất cẩn đã khiến bạn học của mình gặp phiền phức rồi.
“Anh Tô! Trước nay tôi luôn nghĩ xa như vậy”, Thẩm Tịch thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết, hỏi: “Anh Tô có ý kiến sao?”
Giọng nói không lớn nhưng giọng điệu vô cùng bá đạo.
Thậm chí không khí trong phòng cũng trở nên lạnh băng.
“Thẩm Tịch! Anh muốn làm gì? Tôi không nói chuyện với cậu ấy nữa là được chứ gì? Anh mau đi đi, đừng ở đây dọa bạn tôi như vậy”, Lạc Thu Thuỷ vội nói, cô ta tự thấy vô cùng hối hận. Cô ta cảm thấy mình gây phiền phức cho Tô Minh rồi, đúng là mình trẻ con quá!
Thậm chí cô ta còn quyết định, thời gian sau sẽ cố gắng hết sức dùng sức mạnh của nhà họ Lạc để bảo vệ Tô Minh.
Thẩm Tịch uy hiếp cũng uy hiếp rồi, cũng cảnh cáo rồi, vì dù sao Lạc Thu Thuỷ cũng biết sợ. Nhưng lúc hắn đang định đi thì…
Tô Minh đi ra khỏi chỗ ngồi, khẽ cười rồi đi hai bước tới bên cạnh Lạc Thu Thuỷ và nắm chặt tay cô ta trước mặt tất cả mọi người.
Đúng vậy! Anh trực tiếp nắm chặt tay cô ta!
Cảnh tượng này quá chấn động!
Chấn động đến nỗi mà dường như tất cả mọi người ở đây đều như ngạt thở!
Sau đó Tô Minh lặng lẽ nhìn Thẩm Tịch, nói: “Anh Thẩm lo xa thì tôi không có ý kiến gì. Nhưng bắt đầu từ lúc này, Lạc Thu Thuỷ chính là người phụ nữ của tôi, chắc anh Thẩm cũng không có ý kiến gì chứ? Anh Thẩm thích lo xa và quản nhiều việc, còn Tô Minh tôi lại yêu thích cái đẹp”.