“Không có”, Ninh Khinh Khinh lắc đầu: “Điều này là không thể nào! Còn chưa tới thời gian, còn kém không ít ngày nữa, trừ phi… trừ phi anh có thể cưỡng ép phá vỡ ranh giới không gian của bí cảnh Mai Tiên! Nếu không là không thể nào! Trong lịch sử hơn một tỷ năm qua tại bí cảnh Mai Tiên, không ai thể đi ra ngoài khi chưa hết thời gian, chưa từng có”.
“Cưỡng chế đánh vỡ bí cảnh Mai Tiên sao? Vậy thì cứ mạnh mẽ phá vỡ là được rồi”, Tô Minh hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng nhưng đây không phải là lời nói đùa, anh đang vô cùng nghiêm túc.
“Khốn kiếp, anh có thể đừng…”, Ninh Khinh Khinh không còn gì để nói ngoài chửi thề một câu, sau đó còn không đợi cô ta mắng xong.
Tô Minh liền bước tới trước mặt cô ta.
Một phát tóm chặt lấy cánh tay cô ta.
Sức lực rất lớn.
Vẻ mặt của anh càng trở nên ngưng trong, nghiêm túc nói: “Tôi không nói đùa, tôi thực sự thực sự có chuyện gấp, hiện tại phải ra ngoài, Khinh Khinh, cô là con gái của thành chủ Mai Tiên, cũng hiểu rõ bí cảnh Mai Tiên này, bởi vậy cô hẳn là biết vị trí nào trong bí cảnh là yếu nhất? Nơi nào thích hợp nhất để cưỡng chế phá tan? Đúng không? Dẫn tôi tới đó”.
Tuy rằng trong lòng Tô Minh lo lắng đến cực điểm.
Nhưng vẫn duy trì lý trí và mạch suy nghĩ thanh tỉnh.
Nếu nói bất kỳ nơi nào trong bí cảnh Mai Tiên cũng có thể dễ dàng cưỡng chế đánh tan vậy thì đó không phải là bí cảnh Mai Tiên nữa, bí cảnh không thể yếu ớt như vậy
Do đó, Ninh Khinh Khinh vô cùng quan trọng.
“Anh… anh kéo đau tôi đó”, Ninh Khi trừng mắt nhìn Tô Minh một cái: “Tôi quả thực biết nơi mỏng yếu nhất trong bí cảnh Mai Tiên này, nhưng cho dù làt vị trí yếu nhược nhất cũng tuyệt đối không thể dễ dàng dùng vũ lực đánh tan như vậy. Phải biết rằng trong bí cảnh Mai Tiên còn có oán thú cấp chín, nơi yếu ớt nhất chí ít cũng phải đương đầu với sự công kích của oán thú cấp chín, nếu không bí cảnh Mai Tiên sớm đã bị người khác cưỡng chế phá tan không biết bao nhiêu lần rồi, hơn nữa còn là oán thú cấp chín, Tô Minh, anh cảm thấy về phần thực lực phải mạnh đến mức nào? "
Tô Minh không hé môi.
“Lực chiến đấu trên thực tế của oán thú cấp chín ít nhất cũng tương đương với cảnh giới Tiên Hoàng, hơn nữa có lẽ còn không phải là Tiên Hoàng tầng một tầng hai, mà là đẳng cấp ở tầng ba bốn thậm chí là tầng năm tầng sáu”, giọng điệu của Ninh Khinh Khinh cũng trở nên nghiêm túc: “Ngay cả oán thú cấp chín cũng chỉ có thể chịu cảnh bị vây hãm trong bí cảnh, anh nghĩ bản thân có thể cưỡng chết đánh vỡ nó sao?”
Căn bản là một chuyện vô căn cứ!
Ninh Khinh Khinh lại nói: “Huống hồ, tên khốn nhà anh cho rằng tại sao cuộc thi bí cảnh Mai Tiên lại cần phải hai người lập thành một đội? Tại sao đơn độc một mình cuối cùng không có thành tích? Bởi phía sau sẽ có một nơi gọi là vực bí cảnh, trong vực có một lượng lớn oán thú, thành tích điểm số cao hay thấp, tỷ trọng của vực oán thú ấy ít nhất chiếm ½, mà muốn đi xuống vực oán thú đó nhất định phải chiến thắng được một quyển sách chơi cờ chiến còn sót lại, ít nhất cần sự phối hợp của hai người mới có thể, đây là cơ bản nhất. Do đó, nếu bây giờ anh thực sự muốn cưỡng chế đánh vỡ mở ra bí cảnh để rời đi thì thành tích của cô Huyền căn bản sẽ đứng cuối bảng, thậm chí còn không có thành tích nữa”.
“Xin lỗi, nhưng em gái tôi đang gặp phải nguy hiểm, là loại nguy hiểm sống chết cận kề, nếu tôi không lập tức rời khỏi bí cảnh, em gái tôi sẽ chết, em gái rất quan trọng đối với tôi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, nhìn Huyền Sơ Tình nặng nề nói.
Nghe vậy sắc mặt của Huyền Sơ Tình liền thay đổi.