Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tống Cẩm Phồn cảm thấy vô cùng tủi thân, không phải vì cái tát này mà vì chị họ của cô ta. Cô ta không phải kẻ ngốc nên tất nhiên biết hôm nay chị họ dẫn mình đến tham dự buổi gặp mặt này là vì cái gì?  

 

Chính là để gán gép mình với cái tên Tiết Hưng kia, vậy mà không thèm nói trước, cũng không quan tâm xem cô ta có đồng ý hay không?   

 

Tống Cẩm Phồn được coi như tiểu công chúa ở thành phố Nguyên Hải, có bao giờ chịu tủi nhục như này đâu? Lại còn bị tát một cái nữa.   

 

Nhưng hiện giờ cô ta đang ở một nơi xa lạ như Đế Thành thì người quen duy nhất là chị họ Cao Tinh, vậy mà chị họ lại nhát gan không giúp mình.   

 

Tống Cẩm Phồn một thân một mình thì có thể làm được gì chứ?  

 

Lúc này mà cô ta tủi thân khóc lóc om sòm thì chắc chỉ nhận lại cái tát mà thôi.   

 

Vì vậy lúc này cô ta không khóc, cũng không làm loạn lên. Nhưng cô ta sẽ không bỏ qua chuyện này. Đợi khi trở về thành phố Nguyên Hải thì cô ta sẽ nghĩ cách để đòi lại món nợ này.    

 

Bởi cô ta không phải là người dễ bắt nạt đến vậy.   

 

“Cẩm Phồn em cũng thật là… Tiết Hưng mời rượu thì em cứ uống thôi”.  

 

“Em nhìn xem, em làm mọi chuyện thành ra như này rồi”.  

 

“Nhà họ Tiết mạnh lắm đấy, chỉ đứng sau tám gia tộc thôi, chúng ta không dây vào được đâu”.  

 

“Sao em lại không nể mặt Tiết Hưng chút thế…”.  

 

…  

 

Bên cạnh Tống Cẩm Phồn có một cô gái đang với vẻ mặt ủ rũ, cũng có chút oán trách, có chút phiền não. Cô ta nhỏ giọng nói với Tống Cẩm Phồn nhưng Tống Cẩm Phồn không thèm để ý.   

 

Sau này Tống Cẩm Phồn sẽ không qua lại gì với bà chị họ này của mình nữa.   

 

Lúc này, khi nhìn thấy đám người Diệp Mộ Cẩn đến thì Văn Bối Bối vội chạy lại nói qua về tình hình cho họ nghe.   

 

Đám Diêu Chân và Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm. Bởi Văn Bối Bối chỉ bị mắng thôi chứ không bị đánh.   

 

“Bối Bối! Sao vậy, có cần ra tay không?”, trong mắt Vương Đồng lộ ra sát khí, nói: “Cái miệng của Tiết Tử Mẫn thối thật, không ngờ lại dám mắng cậu?”  

 

Chỉ cần một câu nói của Văn Bối Bối thì họ sẽ ra tay ngay.   

 

Họ sẽ đánh cho đối phương sầm mặt lại: “Đúng đấy Bối Bối! Cậu quyết định đi, có đánh không, không cần sợ cô ta đâu, đánh chết cha nó đi”, Diêu Chân nói từng câu từng chữ mà ánh mắt toát lửa giận.   

 

Đám Trương Dẫn cũng thế, không phải là sự khách sáo giả tạo mà là thật lòng với nhau.   

 

Thậm chí chai rượu trong tay Diêu Chân cũng tan tành hết cả, có thể thấy mọi người đang không kiềm chế được cảm xúc của mình.   

 

“Đừng! Không cần ra tay đâu! Cũng không phải là chuyện gì to tát, đừng làm đến mức không thể giải quyết được”, Văn Bối Bối lắc đầu rồi trừng mắt nhìn đám Diêu Chân, nói: “Mọi người đừng xốc nổi quá!”  

 

Đám Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng, Phó Đông và Lý Tuần cũng không phải hạng dễ đối phó. Một khi ra tay thì chỉ e sẽ làm lớn chuyện, đến lúc đó hai bên đều thiệt hại, thậm chí phải trả giá rất đắt.   

 

Làm sao Văn Bối Bối có thể để đám người này liên lụy bởi chuyện của bạn học của mình chứ?  

 

Cô ta thừa hiểu thế lực chống lưng phía sau đám Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng và Phó Đông.   

 

Hơn nữa ban nãy chị họ của Tống Cẩm Phồn cũng cầu xin mình và muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ rồi.   



Văn Bối Bối là người rất lý trí, hiện giờ chỉ cần cứu được Tống Cẩm Phồn, không để Tống Cẩm Phồn bị Tiết Tử Mẫn làm hại là được, còn những chuyện khác không quan trọng.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK