“Tống Xạ Sơn! Bây giờ biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn chưa? Thế gian này không chỉ có một mình Tô Minh là thiên tài đâu”, Vương Thừa Quy lớn tiếng nói: “Tống Xạ Sơn! Ông nói xem, nếu lấy cậu chủ Trì ra so sánh thì Tô Minh là cái gì?”
“Hiện giờ các người không nhìn thấy Tô Minh thì dựa vào đâu mà nói thế?”, Tống Xạ Sơn chưa nói gì thì Quân Tốc Tốc đã nói trước.
“Không nhìn thấy? Vì vậy cô nghĩ Tô Minh hiện giờ đang ở cảnh giới Tiên Tôn sao?”, Vương Thừa Quy cười, nói.
“Ha ha…”, Lưu Mộc Sàn ở bên cạnh không nhịn được cười, nói.
Quân Tốc Tốc đỏ ửng mặt, cô ta thật sự muốn nói: “Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ hiện giờ Tô sư đệ có sức chiến đấu ở cảnh giới Tiên Tôn thì sao?”
Nhưng cô ta không nói ra được. Bởi vì điều này không thực tế. Tô Minh có yêu nghiệt đến đâu thì mới mấy ngày làm sao tiến bộ nhanh thế được.
“Sao không nói gì nữa? Cô bé này lớn rồi đấy, biết bảo vệ người mình yêu rồi. Chỉ có điều là nên thực tế một chút không là thành trò cười đấy”, Vương Thừa Quy vuốt râu, cười nói.
“Đủ rồi đấy! Tô Minh có thực lực như thế nào thì cứ đợi cậu ta về rồi sẽ biết”, Tống Xạ Sơn chau mày nói.
“Hừm! Tô Minh còn có thể quay về sao? Chỉ sợ là biết học viện Hỗn Độn gặp nạn nên không dám về thôi?”, sắc mặt Vương Thừa Quy sầm lại, chỉ xuống đất, nói.
“Vãn bối vốn ở cảnh giới Tiên Tôn, chỉ là thời gian trước bị thương, vì vậy cảnh giới võ đạo bị tụt hạng. Bây giờ vãn bối đã khôi phục được bảy tám phần rồi”, Trì Tiêu cười, nói.
“Hóa ra là vậy! Chúc mừng cậu chủ Trì!”, đám Bạch Kiếm trịnh trọng nói, còn chắp tay kèm thái độ cung kính. Không còn cách nào khác, bốn người họ chỉ ở cảnh giới Tiên Vương. Đứng trước người ở cảnh giới Tiên Tôn thì quả là có chút căng thẳng và kính sợ.
“Nếu như không nhìn nhầm thì bên dưới học viện Hỗn Độn này đang trấn áp một thành trì chăng? Một thành trì vô cùng mạnh, khí tức hủy diệt khiến người ta ghê sợ”, Trì Tiêu lại nói.
Lời nói vừa dứt thì sắc mặt của đám Bạch Kiếm biến đổi.
Bởi vì, ngay khi lời này của Trì Tiêu vang lên, rõ ràng, tất cả học viên cùng quản lý cấp cao của học viện Hỗn Độn đều hiểu rõ, điều này sẽ khơi dậy lên một vài hỗn loạn.
Quả nhiên một vài học viên phía dưới đã bắt đầu căng thẳng và kích động.
Mà dưới sự trấn áp của học viện Hỗn Độn, ngoại trừ dựa vào bản thân học viện Hỗn Độn, cũng dựa vào số mệnh của các học viên cùng các quản lý của học viện, nếu hiện tại vì tâm trạng lo lắng, sợ hãi… khiến tự thân những học viên này, còn có các quản lý gục ngã, tháo chạy, vậy thì lực trấn áp của học viện Hỗn Đỗn sẽ nhận phải một đả kích lớn, sợ rằng nếu như dự tính ban đầu có thể đàn áp thành Hủy Diệt ba năm ngày nữa cũng không thể thực hiện được.
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt của bốn người Bạch Kiếm có chút khó coi.
Bọn họ cảm thấy việc Trì Tiêu công bố tin tức theo cách này là có chủ đích.
“Tất cả yên lặng!”, Lô Hư quét mắt nhìn phía dưới đang rối loạn, quát lên một tiếng: “Cho dù bây giờ có sợ hãi, có chạy trốn cũng vô dụng, thành Hủy Diệt xuất thế, cả nền văn minh Xương cũng không chạy thoát được. Các người chạy tới đâu cũng đều vô dụng, không bằng nghĩ xem, làm sao mới có thể tiếp tục trấn áp thành Hủy Diệt?”
Lời của Lô Hư đã xua tan sự lo lắng, hãi hùng cùng suy nghĩ muốn chạy trốn của một vài người.