“Các cô là hồng nhan tri kỷ của thằng nhóc họ Tô đúng chứ?”, Mạc Châm Sơn vừa cười vừa gật đầu, sau đó nói với Mạc Thanh Nhạn: “Cháu phải thân thiết gần gũi với cô Trì và cô Tống một chút”.
“Ông nội, ông còn nói linh tinh nữa, cháu thực sự sẽ mặc kệ ông đó”. Mặt của Mạc Thanh Nhạn đã đỏ bừng, ông nội muốn mình thân thiết gần gũi với Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn? Đây là muốn mình sớm gia nhập vào trong đó sao?
Rất nhanh.
Nhóm người đã về đến ngọn núi phía sau Tổng Viện, trở về dinh thự dị không gian của Mạc Châm Sơn.
Mạc Thanh Nhạn dẫn Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn đi dạo quanh toàn bộ dinh thự.
Còn Tô Minh, Mạc Châm Sơn, Cố Hoàng Sí thì đang uống trà ở trong đình.
Cố Hoàng Sí và Mạc Châm Sơn đã kể lại chuyện của những năm gần đây, nhớ lại một số chuyện.
Tô Minh đa phần là ngồi lắng nghe.
Hồi lâu.
“Nhóc con, cuộc thi của Tổng Viện, con có muốn tham gia không? Thực ra, với thực lực hiện giờ của con, thì không cần phải tham gia nữa, chi bằng trực tiếp đến Chúng Sinh các, khả năng cao sẽ trở thành đệ tử của một vị các chủ của Chúng Sinh các”, Mạc Châm Sơn mở miệng nói.
Đó là Mạc Châm Sơn, nếu lời này mà bị Dương Sào và Hà Nhiếp nghe được thì sẽ bị dọa sợ gần chết.
Nếu Tô Minh thực sự làm theo như vậy, toàn bộ tính toán và kế hoạch của bọn họ đều sẽ thất bại.
Tô Minh lại không chút do dự lắc đầu: “Sư tổ là lo lắng trong cuộc thi con sẽ gặp phải Cố Thần?”
“Cố Thần không phải là đối thủ của con. Ít nhất, trước mắt chắc không phải là đối thủ của con, nhưng…”. Mạc Châm Sơn ôn tồn nói: “Nhóc con, con có để ý thấy, sau khi con thi triển mệnh hỏa để giết ba vị lão tổ của nhà họ Cố, có hai người trong số bọn họ đã biến mất không?”
“Là Lục Các chủ của Chúng Sinh các, còn có viện trưởng của Tổng Viện?”, Tô Minh trầm mặc một lúc rồi nói.
“Không sai. Nếu như đoán không lầm, thì hai người này hẳn là đã đi tìm Cố Thần rồi”, Mạc Châm Sơn khẳng định.
“Tìm Cố Thần, bất chấp mọi hậu quả, tốn một số tiền lớn, để mấy ngày trước khi cuộc thi của Tổng Viện diễn ra, giúp Cố Thần điên cuồng gia tăng thực lực, muốn mượn tay của Cố Thần giết con trong cuộc thi”. Tô Minh đã hiểu ý của Mạc Châm Sơn.
“Không sai!”, Mạc Châm Sơn gật đầu: “Khả năng cao là như vậy”.
“Không sao cả”. Tô Minh đột nhiên cười, có phần thản nhiên: “Con vốn không quan tâm hiện giờ Cố Thần đó là thực lực gì? Hai ngày này hắn ta sẽ thăng cấp bao nhiêu thực lực? Vân vân và mây mây, những thứ này con đều không quan tâm”.
“Ồ? Tại sao?”, Mạc Châm Sơn có chút kinh ngạc, ngay cả Cố Hoàng Sí cũng ngạc nhiên.
“Bởi vì, bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không phải là đối thủ của con”, Tô Minh rất nghiêm túc nói.
Mạc Châm Sơn và Cố Hoàng Sí đều nín thở, hai mắt sáng rõ.
Nhìn chằm chằm Tô Minh.