Năm đó, sau khi cứu Tô Minh bị chôn sống, ông ấy chỉ cảm thấy âu cũng là cái duyên, về sau lại phát hiện ra tư chất võ đạo của anh rất tốt, liền hướng anh đi theo con đường võ đạo.
Sự kỳ vọng đó vẫn còn, thế nhưng...
Nhưng trước mắt!
Thần hồn ký sinh trong cơ thể thằng nhãi này, mạnh đến mức khiến Ninh Triều Thiên không nói nên lời, còn cả những át chủ bài, những sự kỳ lạ của Tô Minh đều khiến Ninh Triều Thiên có chút khó hiểu.
Hình như mức độ tài giỏi của thằng nhãi này có chút hơi quá rồi, khi dấn thân vào con đường võ đạo không đoán biết được tương lai.
Ông ấy rất tự hào, rất tự hào về những thành tựu mà Tô Minh đạt được.
Thế nhưng trong lòng lại cũng lo lắng, để Tô Minh đi vào con đường võ đạo không biết rõ tương lai, đồng nghĩa với việc Tô Minh phải rời khỏi Trái Đất. Nếu vẫn tiếp tục dấn thân, sẽ gặp phải tầng võ đạo còn tàn khốc và đen tối hơn, rồi còn phải đối mặt với những thiên tài cao thủ đáng gờm hơn nhiều. Việc này quá khó và cũng quá nguy hiểm.
Ninh Triều Thiên thật sự đã coi Tô Minh như người thân của mình.
Cho nên, mới có suy nghĩ như vậy.
Suy nghĩ cân nhắc đắn đo.
“Có tư chất võ đạo, từng đạt cảnh giới chân vương, nhưng lại bị cưỡng ép đoạt mất một phách, còn giữ được sức mạnh như hiện tại, cũng đã rất gì và này nọ rồi đấy”, thiên nữ Tạo Hoá liếc nhìn Ninh Triều Thiên một cái, rồi bình thản nói.
Trong hốc mắt của Ninh Triều Thiên có phần u tối cùng sự oán hận thấu xương!
Ngoài ra còn một vài phần hồi tưởng.
“Ông già, ông bị cưỡng ép đoạt mất một phách sao? Thế nghĩa là như thế nào? Ông già, ông nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc ông đã từng gặp phải chuyện gì? Tại sao cổ tay và cổ chân của ông lại có vết thương như bị cắt bỏng vậy? Những dấu vết đó là do bị giam cầm mà thành đúng không?”, Tô Minh hít một hơi, cuối cùng, cũng thốt ra được câu hỏi anh vẫn muốn hỏi trong ba năm qua.
Anh cũng sớm đoán ông già này đã từng gặp phải chuyện gì đó, nên mới sống ẩn dật trên sườn núi Huyền Linh Sơn. Chỉ có điều, trước giờ Tô Minh cũng chỉ coi ông ấy như bao tu giả võ đạo trên trái đất khác.
Thế nhưng bây giờ, Tô Minh gần như đã có thể xác định được, ông già này không phải là tu giả võ đạo ở tầng trái đất.
“Thằng nhãi, ta quả thực đã từng trải qua một khoảng thời gian không muốn nhớ lại, cũng có kẻ thù hận tới thấu xương. Thế nhưng, những chuyện này, trước kia ta không muốn nói với con, bởi vì có nói cũng chẳng có tác dụng gì, mà con cũng chẳng thế nào giúp được ta. Thế nhưng bây giờ...”, trong hốc mắt già nua của Ninh Triều Thiên chợt loé lên một tia sáng: “Nhưng bây giờ, ta có thể nói ra được rồi, hy vọng một ngày nào đó trong tương lai con có thể giúp được ta, ha ha ha...”
“Ông già, mau nói đi!”, Tô Minh phấn khích hỏi.
“Ở một tầng võ đạo cao hơn, người ta đã từng yêu đã phản bội ta, đầu độc giết chết cả nhà ta, rồi còn cưỡng đoạt một phách của ta, giam cầm ta trong suốt ba mươi chín năm trời, chỉ vì muốn có được một bảo vật”, giọng của Ninh Triều Thiên rất bình thản, bình thản đến mức khiến người ta phải thấy ớn lạnh.
Ông ấy không muốn kể chuyện này với người khác.