Vốn dĩ, hai người là bạn thân nhất.
Sau đó lại cùng yêu một người đàn ông.
Hai người giống như chị em ruột.
Cô ta thật sự xem Trần Chỉ Tình như là chị gái của mình.
Giờ phút này, cô ta vừa lo lắng, vừa sợ hãi, đồng thời còn vô cùng giận dữ, thân thể mềm mại không nhịn được mà run rẩy.
“Cẩm Phồn, yên tâm đi, tất cả đều có anh lo rồi, ba năm là đủ rồi”, Tô Minh ôm lấy thân thể mềm mại vẫn đang run rẩy kia vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Dần dần, Tống Cẩm Phồn mới bình tĩnh lại.
Không lâu sau.
Tô Minh mang theo Tống Cẩm Phồn đáp xuống phía dưới
“Em rể, chúc mừng”, Bạch Mộc Huyên tiến lên phía trước mỉm cười nói chúc mừng, đôi mắt đẹp long lanh, đa tình đến mức không nói nên lời.
“Cảm ơn sư tỷ”, Tống Cẩm Phồn vui vẻ nói, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Tô Minh, dáng vẻ có chút kiêu ngạo, lại thêm chút hưng phấn cùng đắc ý.
Tô Minh cũng nhìn Bạch Mộc Huyên một cái thật sâu.
“Ha ha, em rể, cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì, làm cho tôi có chút sợ hãi đấy”, Bạch Mộc Huyên cười duyên nói rồi nâng tay áo lên che đi đôi môi đỏ mọng.
Tô Minh cũng dời tầm mắt, anh đảo mắt một vòng.
Rồi dừng lại trên người Trần Sắc: “Nói đi, anh đến đây là bởi vì cô ta gọi anh đến phải không? Ăn ngay nói thật, nếu như nói dối, tôi sẽ giết anh”.
Lời này vừa nói ra.
Chết tiệt!
Yên tĩnh.
Trên đài đấu kiếm, tất cả âm thanh đều biến mất.
Chuyển biến của Tô Minh làm cho người ta hít thở không thông.
Rất mơ hồ.
Bất ngờ xảy đến.
Ngay lập tức, từng ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người Bạch Mộc Huyên và Trần Sắc.
Tống Cẩm Phồn khẽ run rẩy, cô ta có chút không dám tin, chẳng…chẳng lẽ…
Sắc mặt Bạch Mộc Huyên lập tức trở nên trắng bệch, cô ta kinh hãi, từng bước lùi về sau, cả người lạnh như băng.
Vô cùng sợ hãi nhìn Tô Minh, vẻ mặt giống như là nhìn thấy quỷ.
“Đúng vậy, tôi cũng thế mà Tư Đồ Diên cũng thế, đều là do Bạch Mộc Huyên gọi tới, tôi và Tư Đồ Diên đều thích cô Tống, điều này Bạch Mộc Huyên rất rõ ràng, trên danh nghĩa là xem Huyền Diễm Thiên Lan rút kiếm, nhưng thực tế có lẽ là vì sự xuất hiện của anh, để cho chúng tôi thấy anh và cô Tống quan hệ thân mật mà sinh ra ghen ghét, thậm chí là ra tay, mượn tay của chúng tôi để đối phó với anh, thậm chí là giết anh”, Trần Sắc mở miệng nói.
Không hề có ý định giấu diếm.
Cũng không dám giấu diếm.
Hơn nữa, hắn đã vô cùng may mắn, suýt chút nữa đã chết rồi, tất cả đều bởi vì Bạch Mộc Huyên, hắn còn có chút hận cô ta, nên càng không muốn che giấu.