Nếu cả chút cơ hội ấy cũng không thể có được thì cô ấy sẽ tự sát.
Trong nháy mắt, cô ấy đã gieo xuống một hạt giống như quả bom trong thần hồn Thức Hải của mình, hạt giống đó, chỉ cần một suy nghĩ của cô ấy là sẽ nổ tung, dù giờ phút này cô ấy bị một sức mạnh khổng lồ hoặc bảo bối võ đạo trấn áp cũng không thể không chế được chân khí, vẫn có thể tự bạo.
Chỉ cần cô ấy còn chút thần hồn và tư duy là đủ.
Cô ấy đang đề phòng xem Kim Nham có thứ gì đó khủng bố có thể khống chế thủ đoạn của mình trong nháy mắt hay không để chuẩn bị.
Kim Nham im lặng, hắn ta có thể nhận ra được đối phương không hề nói giỡn.
Khó xử rồi đây.
Sắc mắt Kim Nham bắt đầu trở nên âm u…
Sau vài thơi thở.
Kim Nham đã có quyết định.
Gương mặt hắn ta trở nên hung hãn, chân giẫm lên đầu Ninh Triều Thiên nhấc lên, muốn giẫm xuống thật mạnh.
Nếu lão già này không thể uy hiếp được cô gái loài người xinh đẹp tuyệt trần này thì cũng chẳng còn chút giá trị gì nữa, cũng không cần thiết phải tồn tại làm gì.
Thế nhưng vào chính ngay lúc này.
Khi Kim Nham nhấc chân lên thì không biết tại sao!
Hắn ta lại không thể giẫm cái chân đó xuống, dường như cả người hắn ta đã bị trói chặt.
Kim Nham có chút khiếp sợ và bối rối, đây… Chuyện gì xảy ra thế này?
Hắn ta trở nên điên cuồng dùng hết chân khí Thái Cổ trong cơ thể mình theo bản năng, dùng đến cực hạn.
Nhưng mà.
Vô dụng.
Không chỉ mình hắn ta mà những nô chủ ở đây, những kẻ đang bao vây nơi này cũng không biết tại sao lại phát hiện ra mình cứng đờ, bị trói buộc, bấy giờ, bầu không khí cực kỳ quỷ dị.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc.
Đáp án đã được công bố.
Bóng dáng của loài người xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tô Minh!
Đúng là Tô Minh!
Tô Minh dùng tốc độ nhanh nhất để vọt tới nơi này.
Tô Minh cực kỳ điềm tĩnh, trông anh dường như chẳng có chút cảm xúc nào cả.