“Vũ Minh Tồn?”, Tử Hỏa Ưng lại nhìn về phía Vũ Minh Tồn, hơi bất ngờ: “Tên này là kẻ phản bội Võ Tông mà? Bị giam lại rồi cơ mà? Tại sao lại được ra thế?”
“Tiền bối, tất cả là do thế hệ trẻ của Võ Tông không đủ người mà?”, Vũ Minh Tồn mở miệng nói.
Tử Hỏa Ưng cau mày lại hệt như con người.
Thế nhưng Tử Hỏa Ưng lại không làm khó làm dễ gì Vũ Minh Tồn, dường như nó không hề quan tâm đến kẻ phản bội, mà chỉ quan tâm xem Vũ Minh Tồn có phải là huyết mạch của Võ Tông hay không thôi, thế là đủ rồi.
Trên thực tế, cũng vì biết được điều đó nên Vũ Minh Tồn mới dám hống hách trước mặt Tử Hỏa Ưng như thế.
Sau đó, Tử Hỏa Ưng tò mò nhìn về phía làng Mai Cốt: “Vũ Bất Bại, tất cả mọi người trong Võ Tông đều tập trung ở đây làm gì thế? Có người vào làng Mai Cốt hả? Là thanh niên nào của Võ Tông thế? Dũng cảm vậy?”
“Cái này”, thậm chí Vũ Bất Bại còn không thể trả lời được.
Những người quản lý Võ Tông khác đều cúi đầu, không dám trả lời.
“Tiền bối, đó là một người ngoài tên là Tô Minh”, Vũ Minh Tồn lại trực tiếp mở miệng, có vẻ vui sướng khi người gặp họa, vừa nói vừa cười nhe răng: “Thằng nhãi đó đã vào làng Mai Cốt gần nửa tháng rồi”.
“Cái gì?”, tròng mắt Tử Hỏa Ưng trợn trừng, thậm chí hơi thở trên người cũng bắt đầu bùng lên, nhìn chằm chằm vào Vũ Bất Bại: “Thật hay giả?”
Giọng Tử Hỏa Ưng chất chứa lửa giận ngập trời.
Vũ Bất Bại vẫn kiên trì gật đầu.
“Làm càn!”, Tử Hỏa Ưng quát to, tiếng quát cực kỳ chói tai, mười ngàn người Võ Tông đến đây đều bị thương dù ít hay nhiều.
Không gian trước mặt bị hơi thở của Tử Hỏa Ưng đốt cháy thành tro tàn cả mảng lớn.
Hiện trường cực kỳ khủng bố.
“Vũ Bất Bại, chẳng lẽ ông không biết làng Mai Cốt chỉ có vào chứ không thể ra?”, giọng Tử Hỏa Ưng rất lạnh, nó chất chứa sự căm tức và khó chịu: “Tên Tô Minh chó má đó sống chết gì cũng chẳng sao, không hề quan trọng, nhưng nếu nó chết ở làng Mai Cốt, xương cốt của nó sẽ làm bẩn cả làng Mai Cốt, làm bẩn cả Võ Tông, Võ Tông được truyền lại qua hàng trăm ngàn năm qua, chưa từng có xương cốt người ngoài được bảo tồn trong Võ Tông này, người ngoài cũng không có được tư cách này, sao? Vũ Bất Bại, đến thế hệ của ông thì muốn phá hủy nguyên tắc của tổ tông ư? Dù Võ Tông đã trở nên vắng vẻ, nhưng cũng không đến phiên ông phá hủy thế này!”
Trên mặt Vũ Bất Bại lấm tấm mồ hôi lạnh…
Có thể thấy, áp lực là rất lớn.