Nhưng ngay khi sinh mạng của anh sắp kết thúc, đột nhiên, máu trong cơ thể anh bắt đầu chấn động như thể đang bay lên, nhảy nhót.
Dường như có hàng ngàn, hàng vạn binh lính đang đánh trống, hò hét trong máu anh.
Trái tim bắt đầu đập dồn dập.
Ý thức của anh trở lại.
Nhưng cũng chỉ còn sót lại chút sức sống.
“Rầm!”
Bị đánh bay hơn 200m, Tô Minh mới rơi xuống đất, cú đánh của Phó Hoành Khôn lên người anh khiến mặt đất nứt toác ra thành một chiếc hố hình quạt, cả người anh nằm lọt thỏm trong hố như vũng thịt bùn nhuốm máu.
“Lần này chết rồi chứ?”, ông Châu nói.
Với ông ta mà nói, Tô Minh hẳn phải chết từ lâu rồi nhưng anh vẫn tiếp được mấy chiêu của ông ta và tông chủ, thực sự là mạnh đến quá đáng.
Chỉ là dù anh có mạnh hơn nữa nhưng bị lưỡi kiếm của ông ta xuyên qua ngực, lại bị Tù thiên chỉ của tông chủ đánh trúng thì cũng chắc chắn phải chết.
“Hẳn là chết rồi”, Phó Hoành Khôn gật đầu, nhưng ông ta không yên tâm mà vẫn lướt đến cái hố ở chỗ xa nhanh như một cơn gió.
“Mẹ nó!”,Tô Minh chửi tục, khuôn mặt nhuốm máu của anh trở nên dữ dằn.
Anh vốn định nằm trong hố nghỉ ngơi một chút, cho dù chỉ vài giây cũng đủ để kho tàng huyết mạch khôi phục vết thương, chân khí cho anh.
Nào ngờ, tông chủ Phiêu Diểu tông lại cẩn thận một cách quá đáng như vậy, ông ta không cho anh thời gian mà xông đến luôn.
Cả người Tô Minh đau đớn như muốn vỡ nát.
Đau đến thấu tim.
Không thể cử động nổi.
Kho tàng huyết mạch trong người anh dường như đã bị kích động mà không ngừng sôi trào, bành trướng.
Nháy mắt.
Phó Hoành Khôn đã đến bên cạnh chiếc hố.
“Đúng là sống giai như đỉa!”, Phó Hoành Khôn sầm mặt, trầm giọng nói.
Ông ta cảm nhận được Tô Minh vẫn còn thở.