Nếu đã hạ quyết tâm thì cô sẽ không e ngại nữa, đó không phải là cô.
“Giáo tôn thì phải có uy nghiêm, ở cùng với phụ nữ thì còn ra thể thống gì? Các học viên sẽ nghĩ thế nào?”, Diệp Mộ Cẩn không đồng ý, bật lại.
Lam Tuyết còn định nói gì đó thì Tô Minh đã ngắt lời: “Đừng nói nữa, hôm nay anh còn phải đến võ đường dạy học, phối thuốc cho mấy trăm người, thời gian gấp lắm rồi”.
Anh không có thời gian ngồi nhìn Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn ghen tuông, tranh đấu với nhau. Mặc dù nhìn hai vị mỹ nhân của Đế Thành vì mình mà nổi cơn ghen, khiến anh thầm cảm thấy vui vẻ nhưng cũng phải xem đây là lúc nào.
“Chúng ta nói chuyện riêng với nhau…”, Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn nhìn nhau. Cuối cùng, Diệp Mộ Cẩn nói.
“Được”, Lam Tuyết gật đầu.
Hai người đi đến tầng 2 của giáo tôn các, đóng cửa phòng lại, nói chuyện riêng.
“Hẳn sẽ không đánh nhau đâu nhỉ?”, Tô Minh lẩm bẩm.
Nếu thật sự động tay động chân thì một trăm Lam Tuyết cũng không phải đối thủ của Diệp Mộ Cẩn, bởi Lam Tuyết không phải tu giả võ đạo, mà Diệp Mộ Cẩn lại là cảnh giới tông sư sơ kỳ.
“Hẳn là không đâu”, Tô Minh không nghĩ nữa mà đi vào phòng thuốc.
Hôm qua, anh đã để tất cả dược liệu mà Chu Khánh Di đưa đến vào phòng này.
Điều chế thuốc mỡ khá là đễ, chủ yếu là quá trình nấu thuốc có hơi phiền phức nhưng cũng không cần phải lúc nào cũng canh chừng.
Tô Minh mất 20 phút lấy mấy cái nồi ra, sau đó phân loại dược liệu bỏ vào rồi nhóm lửa.
Sau đó, anh suy nghĩ rồi lấy chuông Thiên Địa Huyền Hoàng từ trong nhẫn không gian ra, bắt đầu nghiên cứu.
Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng lúc không được sử dụng thì yên lặng nằm đó, hiện lên nét cổ kính, ánh lên màu đồng thau. Anh sờ lên thân chuông, trong sự lạnh lẽo còn mang theo luồng nhiệt nóng bóng quỷ dị.
Hơn nữa, sờ lên thân chuông mới thấy có rất nhiều những vệt vằn kỳ lạ.
“Huyền hoàng khả danh”.