“Đúng vậy!”, Lâm Chân Võ gật đầu, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ. Hai kẻ sai vặt của Ngư Dung Băng mặc dù cũng yêu nghiệt nhưng rất vô lễ.
“Tầm nhìn hạn hẹp!”, Ngư Đằng nói với vẻ cạn lời.
“Cô chủ! Tên Tô Minh đó thật sự không đáng để cô đi bảo vệ”, Ngư Vọng nói, rồi lại lên tiếng khuyên ngăn: “Cô nói xem, nếu cô đi cứu một thiên tài có phẩm chất tốt, kể cả không phải là thiên tài mà là người bình thường cũng được. Nhưng nếu nhân phẩm tồi mà cứu hắn thì đúng là đáng ghét”.
Ngư Đằng cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Học viện Linh Võ này điên rồi! Ngày nào cũng có người đi lại ở phía trước Ngộ Đạo Các nơi mà Tô Minh bế quan, giống như bị hút hồn vậy, không biết tên Tô Minh đó làm kiểu gì?”
Đúng lúc này…
Sắc mặt Ngư Dung Băng đột nhiên biến đổi rồi đứng bật dậy.
“Cô chủ làm sao vậy?”, Ngư Đằng và Ngư Vọng vội hỏi.
“Không kịp rồi!”, Ngư Dung Băng hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ ngưng trọng: “Tôi nhận được tin là cường giả mà tư chủ Tư Nam Quân phái đến đã đến, đến không gian gần học viện Linh Võ rồi”.
“Á?”, sắc mặt Ngư Đằng và Ngư Vọng đều biến đổi, thân người run rẩy, cũng hoảng loạn nói: “Vậy… Vậy phải làm sao?”
“Đi thôi! Hiện giờ đến Ngộ Đạo Các đưa Tô Minh đi”, Ngư Dung Băng nói với vẻ sốt sắng.
“Cô chủ! Không đáng đâu”, Ngư Đằng sốt ruột nói: “Cô chủ! Ban đầu cô đưa Tô Minh đi rồi sắp xếp ở một nơi nào để ẩn nấp là xong. Nhưng bây giờ người mà Tư chủ phái đến đã đến đây, lúc này mà cô còn đưa Tô Minh đi thì sẽ phải chạm mặt với thuộc hạ của Tư chủ, như vậy rất nguy hiểm. Thật sự không đáng đâu”.
“Đúng vậy, cô chủ”, Ngư Vọng cũng muốn khuyên gì đó
Tiếc là Ngư Dung Băng đều không nghe.
Cô ta xoay người rồi đi nhanh về phía Ngộ Đạo Các.
Rất nhanh Ngư Dung Băng đã đến trước Ngộ Đạo Các.
Còn Ngư Đằng và Ngư Vọng cũng đi theo sát phía sau.
Lúc Ngư Dung Băng định xông vào Ngộ Đạo Các thì bị Lâm Thanh Loan ngăn lại.
“Cô Ngư! Tô Minh đang bế quan nên không ai được quấy rầy”, Lâm Thanh Loan ngưng giọng nói. Mặc dù cô ta biết thực lực của Ngư Dung Băng rất mạnh, mạnh hơn mình rất nhiều lần nhưng cô ta vẫn ngăn lại.
“Tránh ra! Kẻ thù của sư tôn Tô Minh sắp đến rồi, tôi phải đưa Tô Minh đi, nếu không thì Tô Minh sẽ gặp nguy hiểm”, đôi mắt đẹp của Ngư Dung Băng nhìn về phía Lâm Thanh Loan, khí tức trên người không ngừng sục sôi.
“Hiện giờ mà cô đi quấy rầy thì anh ta càng nguy hiểm”, Lâm Thanh Loan lắc đầu, nói.