Âm thanh chói tai như đinh xuyên qua cửa kính, lưỡi kiếm như xé tan găng tay giáp mềm màu vàng kim.
“A…”, cậu chủ Hạ đau đớn kêu lên thảm thiết, sau khi găng tay giáp mềm màu vàng bị xé thì lưỡi kiếm sắc nhọn với sức mạnh khủng khiếp cũng chém gãy hai tay hắn.
Máu tươi kèm theo xương tay trắng dã lòi ra khiến người khác nhìn thấy mà kinh người.
Cậu chủ Hạ đau đớn đến nỗi mặt co rúm lại, toàn thân run rẩy như co giật.
Trong lúc đau đớn cực độ, hắn vẫn còn có chút lý trí, vẫn muốn được sống nên hắn đã cất bước chạy trốn về phía xa xa.
Vừa chạy hắn vừa hét lên một cách cay độc: “Mày… Mày mà giết tao thì nhà họ Hạ sẽ không tha cho mày”.
Nhưng Tô Minh căn bản không đáp lời.
Anh chỉ nhấc tay lên rồi lại xuất kiếm.
Kiếm đó vô cùng nhanh, giống như lưỡi liềm đoạt mạng rồi bổ nhào về phía cậu chủ Hạ.
Cậu chủ Hạ thấy da đầu tê liệt, hắn cảm thấy cái chết đang đến cận kề rồi.
Hắn thấy tuyệt vọng!
Vô cùng tuyệt vọng!
Lúc này hắn nhìn thấy thanh kiếm đó của Tô Minh sắp chém xuống đầu mình nhưng đột nhiên…
Có một ông lão kỳ lạ xuất hiện.
Ông lão chỉ khẽ nắm chặt vai cậu chủ Hạ rồi kéo sang bên cạnh. Đồng thời bàn tay còn lại vừa thô ráp vừa xương xẩu của ông ta bắn ra một cái thì một luồng khí màu xám bắn ra rơi lên kiếm quang của Tô Minh.
Lúc này kiếm quang lập tức biến mất.
“Chàng trai! Tha được cho ai thì tha đi! Chỉ là trận so tài thôi mà, đâu cần phải lấy mạng người ta?”, ông lão mặc bộ đồ màu xám, trông dáng người khá gầy gò, trên lưng đeo một con dao tre. Đôi mắt ông lão trũng sâu xuống, khóe mắt vàng hoe.
“Ông Nham! Giết thằng khốn này đi! Tôi muốn nó sống không bằng chết, thịt nát xương tan…”, cậu chủ Hạ rống lên, trong giọng nói tràn đầy vẻ oán hận như mất đi lý trí. Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, vẻ oán hận như sắp thành hiện thực.
Ông lão này tên là Hạ Thủ Nham, là một trong những Cung phụng áo bào tím của nhà họ Hạ, cũng là hộ vệ sát sườn của cậu chủ Hạ.
Cung phụng của nhà họ Hạ có bốn kiểu: áo bào trắng, áo bào vàng, áo bào tím và áo bào đen. Màu càng đậm thì thực lực càng mạnh, cấp bậc càng cao.
“Nếu đã là trận so tài thì trước đó tôi bị đánh trọng thương suýt chết thế tại sao ông không đứng ra ngăn cản hắn? Vậy mà bây giờ lại đứng ra ngăn cản rồi nói là ai tha được thì tha? Ha ha… Thể diện của các người ở đâu?”, Tô Minh nhìn Hạ Thủ Nham, cười lạnh một tiếng, nói.
Hạ Thủ Nham có chút bất ngờ, cảm thấy sốc bởi dũng khí của Tô Minh.