“Em đó! Con gái con đứa, đánh với cả giết cái gì, phải dịu dàng!”, Tô Minh chọc vào trán Quan Khuynh Thành.
Mặt cô ấy lại càng đỏ hơn.
Đang định nói gì đó.
Thì đột nhiên Quan Khuynh Thành lại nghĩ tới điều gì, áy náy nói: “Anh Hiên, thật lòng xin lỗi, em vô dụng nên để hắn ta chạy mất rồi”.
Cô vẫn còn băn khoăn chuyện chưa giết được Đế Côn Đằng.
Bây giờ Đế Côn Đằng đã trốn vào hư không rồi.
“Em mà vô dụng thì chắc tất cả mọi người trên thế giới này đều là đồ bỏ hết à?”, Tô Minh cười lạc giọng, sau đó dừng cười và nói: “Về phần Đế Côn Đằng ấy, chạy ư? Dù có chạy! Thì anh cũng đã cho hắn ta chạy đâu?”
Tô Minh buông tay Quan Khuynh Thành ra: “Khuynh Thành chờ anh một lát!”
Vừa nói xong, Tô Minh lại bước vào hư không.
Quy luật Không Gian bậc bốn được xoay vòng!
Một lồng giam bao phủ lấy hư không.
Hoàn toàn bao trùm lên Đế Côn Đằng.
Sau đó Tô Minh dùng suy nghĩ…
Kéo mạnh.
“Ầm…”
Đế Côn Đằng trốn đi được vài phút.
Thì lại xuất hiện trong tầm mắt rất nhiều người ở Thành Hoang Thần.
“Cậu…”, Đế Côn Đằng mở to hai mắt nhìn, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cực kỳ kinh ngạc!
Sao lại có chuyện này được?
Tại sao Tô Minh lại có được sức mạnh như thế?
Trực giác nói cho Đế Côn Đằng biết sức mạnh của Tô Minh dường như đã tăng lên gấp mười.
Rốt cuộc là tại sao?
Gặp ma ư?
“Cảm ơn anh nhé”, Tô Minh nhìn về phía Đế Côn Đằng, nghiêm túc nói.
Không có kích thích vào khoảnh khắc sống còn mà Đế Côn Đằng ban tặng thì bảo tàng huyết mạch không thể có sự biến đổi bất thường dữ dội như thế.
Anh lại càng không thể truyền thừa được Quyết Chữ Hưu.
“Tại sao tôi phải cảm ơn anh là vì nhờ anh nên tôi mới học được một chiêu tên là Hưu, mời đánh giá!”, Tô Minh cười nói, tạo thành tư thế mời, sâu trong ánh mắt đó là sát khí lạnh như băng.