Vẫn chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Ninh Triều Thiên đã nói tiếp: “Thằng nhãi này! Con thích tìm kho báu vật thì cũng coi như có chút tiền đồ rồi. Giờ cùng ta đến nhà họ Thẩm ở thượng giới quét sạch kho báu vật của nhà họ Thẩm”.
Tô Minh trợn trừng mắt lên, trước tiên là chấn động kinh ngạc, sau đó là phấn khích. Những lời của ông già nói là lời nói của con người sao? Nhưng anh vẫn thích, anh thích nét điên cuồng này của ông già.
Diệt nhà họ Thẩm, cướp kho báu vật của nhà họ Thẩm thì đã làm sao? Tô Minh rất đồng tình với quan điểm đối đãi với kẻ địch của ông già, là phải nhẫn tâm, phải độc ác.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như không phải ông già kịp thời xuất hiện thì mình đã chết trong tay lão già Thẩm Mộc rồi. Vì vậy, nhà họ Thẩm chết một trăm ngàn lần cũng đáng.
Tiêu Nhược Dư, Viên Phương Hà và đám đệ tử của Huyền Thanh Tông đều đứng không vững, bởi cuộc đối thoại giữa Tô Minh và Ninh Triều Thiên đúng là… Khó có thể diễn tả nổi.
“Dẫn đường đi!”, Ninh Triều Thiên nhìn Thẩm Mộc, nói.
Một lát sau, Ninh Triều Thiên, Tô Minh, Thẩm Mộc đột nhiên biến mất rồi đi đến nhà họ Thẩm ở thượng giới.
Thực chất thì thượng giới là một đại lục bồng bềnh lơ lửng, là một phần của địa cầu. Nhưng diện tích không lớn, cả thượng giới như một ngọn núi. Ngọn núi này có tên là Thủ Hộ Sơn.
Thủ Hộ Sơn là ngọn núi rất cao, cao đến rợn người, phải cao hơn 10000 mét, cao sừng sững chọc trời, mây mù che phủ.
Ngọn núi cao sừng sững đó chia làm chân núi, sườn núi và đỉnh núi. Mỗi vị trí khác nhau sẽ phân bố mười mấy thế lực, và mười mấy thế lực đó đều được gọi chung là gia tộc hộ thần.
Gia tộc hộ thần càng mạnh thì càng chiếm vị trí cao trong Thủ Hộ Sơn, như Hoàng Cực cung ở đỉnh cao nhất của Thủ Hộ Sơn.
Bởi vì càng lên cao thì nồng độ của linh khí càng mạnh.
Con đường đi đến Thủ Hộ Sơn ở thượng giới vô cùng huyền bí. Trừ khi có người của gia tộc hộ thần dẫn đường, nếu không thì rất khó tìm được đường đến đó.
Đây cũng là lý do tại sao mà Ninh Triều Thiên giữ lại tính mạng của Thẩm Mộc để ông ta dẫn đường.
Trên đường đến Thủ Hộ Sơn ở thượng giới, Tô Minh luôn chìm đắm trong tu luyện, anh điên cuồng hấp thu linh thạch.
Trải qua trận đấu với linh hồn tổ tông của Huyền Thanh Tông, và bị Thẩm Mộc đánh cho gần chết, những thứ này đều là thu hoạch lớn với Tô Minh, trực quan nhất là nâng cao về cảnh giới.
Tốc độ đột phá của Tô Minh quá nhanh, nhanh đến mức ghê người. Thông thường mà nói, đột phá nhanh thì dễ gây nên căn cơ không ổn định.
Nhưng sau mỗi lần đột phá, Tô Minh lại trải qua trận chiến sinh tử, vừa hay có thể nâng cao cảnh giới, sau đó anh lại có thể tiếp tục đột phá.
Phải nói rằng, đây cũng là may mắn của anh.
Bởi vì hiện giờ anh có thể chủ động khởi động được chút kho tàng huyết mạch. Không chỉ là lúc chiến đấu mà lúc tu luyện anh cũng có thể kích hoạt nó, hiệu quả vô cùng khủng khiếp.
Ví dụ như linh thạch là một loại bảo bối có nồng độ linh khí phong phú. Nếu đổi lại là đan điền thì một ngày Tô Minh có thể nuốt chửng 30 đến 50 viên. Nhưng lúc này mà dùng kho tàng huyết mạch thì dường như Tô Minh có thể đẩy nhanh tốc độ lên hơn chục lần.