Vỡ vụn!
Máu tươi tuôn trào!
Kiếm quang của Tô Minh vô tình! Bất luận đối phương có giỏi đến đâu, có đẹp đến mức nào nhưng cô muốn giết tôi thì tôi sẽ giết cô.
Sau khi Thẩm Băng Tuyền chết thì Lưu Vũ Đằng như phát điên. Chân khí toàn thân bắt đầu trào dâng, toàn thân như rơi vào trạng thái của ác ma.
“Thằng khốn! Chết đi! Cùng chết đi!”, Lưu Vũ Đằng điên cuồng vận công đan điền, rơi vào trạng thái tự hủy diệt.
“Lui!”, đám người Triệu Thủ Chân, Giả Mộc, Khô Lâu và Hồng Bành định đánh lén phía sau Tô Minh nhưng lúc này đành dừng lại.
Hơn chục người đều với vẻ mặt kinh hãi vận chuyển thân pháp rồi lùi về sau.
Nhưng không kịp nữa rồi.
“Bụp…”.
Mấy kẻ trong đội lính Xương Sọ của Khô Lâu có thực lực kém suýt nữa bị hóa thành tro.
Một cường giả ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ mà tự hủy diệt thì uy lực đến mức nào? Đáng sợ chẳng khác nào bom hạt nhân.
Từ lúc tự hủy diệt rồi mở rộng sang phạm vi 33m, toàn bộ đều hóa thành bột vụn, trong không gian bị bắn ra rất nhiều luồng khí.
Cũng may là những người vây xung quanh cách đây khá xa, nếu không thì sẽ bị chết và thương nghiêm trọng. Kể cả như vậy thì cũng có khá nhiều người chảy máu mồm và máu mũi.
“Điền rồi! Điên thật rồi”, Hồng Bành mất kiểm soát mà hét lớn, đúng là bị dọa đến mức thất thần.
Hắn ta đâu có thể ngờ Tô Minh lại mạnh như vậy!