Rất nhanh, đám người này đã đi vào bên trong viện võ đạo.
Lúc này tất cả các học viên trong viện võ đạo nhà họ Diệp đều dừng trận đấu sinh tử lại mà chỉ đứng nghiêm và lặng lẽ nhìn.
“Mùi máu tanh nồng nặc quá”, Công Tôn Thần lẩm bẩm nhưng không nhìn ra gì cả, càng không thể đoán ra Tô Minh đã là giáo tôn đang áp dụng cách thức tập luyện trận chiến sinh tử cho các học viên. Kể cả là có biết thì cũng chả sao cả.
Cách tập luyện này ngoài Tô Minh thì những người khác đều không áp dụng được. Những thứ khác không nói, chỉ riêng việc dùng thuốc hồi phục vết thương cũng khó ai làm được.
“Cậu chủ Tô! Cô Diệp! Chúng ta lại gặp mặt rồi”, Công Tôn Thần hít một hơi thật sâu, đứng thẳng ưỡn ngực rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rồi cười nói, ánh mắt nhìn với vẻ bỡn cợt và kích động.
Tối nay hắn muốn nhìn xem Tô Minh có thể lập kỳ tích kiểu gì?
Có giỏi thì đánh bại cả cô Hứa và Dương trưởng lão đi!
“Hình như anh quên lời cảnh cáo của tôi ở nhà họ Lam rồi”, Tô Minh nói.
Công Tôn Thần run rẩy, theo bản năng co rúm người lại sợ hãi. Nhưng sau đó hắn lại lấy dũng khí, bởi có cô Hứa ở đây thì sợ cái gì?
“Anh Tô nói gì ở nhà họ Lam nhỉ? Tôi lại quên mất rồi?”, Công Tôn Thần nói, cố tình nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, nói: “Buổi trưa anh mời em ăn cơm nha, được không?”
Hắn cố ý khiêu khích!
Chẳng phải mày cảnh cáo tao không được quấy rầy, tán tỉnh Diệp Mộ Cẩn sao? Tao cứ thích theo đuổi đấy thì đã sao?
Mặc dù không tán được nhưng tán tỉnh trước mặt mày thì mày có thể làm gì?
Công Tôn Thần cảm thấy khí huyết lưu thông, thậm chí hắn còn nghĩ, nếu như hôm nay Tô Minh bại trong tay mình thì danh tiếng của mình và nhà Công Tôn sẽ vang khắp nơi chăng?
Dù sao thì mấy ngày này Tô Minh cũng là chủ đề thảo luận hot nhất giữa các gia tộc đẳng cấp trong giới thế tục Hoa Hạ. Tô Minh đã giết Thẩm Tịch, sỉ nhục Cơ Khâm, đúng là vô địch. Tô Minh trong thời gian này đúng là bàn đạp mạnh nhất, tốt nhất.
“Đúng là tự tìm cái chết”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trở nên khó coi, trong lòng có chút kỳ quái. Bởi Công Tôn Thần căn bản không phải là loại người to gan như vậy, hôm nay hắn bị làm sao vậy? Lạ thật! Lẽ nào là vì…
Diệp Mộ Cẩn không khỏi nhìn về phía Hứa Như Ý. Cô ta đã đoán được tại sao Công Tôn Thần lại hống hách như vậy, chắc là vì có cô gái xinh đẹp đáng yêu tầm 18 tuổi này.
“Cô Hứa! Đây chính là Tô Minh”, Công Tôn Thần nhỏ giọng cung kính nói với Hứa Như Ý, chỉ vào Tô Minh nói.
Nhưng Hứa Như Ý không thèm để ý đến hắn.