Phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp kia, khiến người ta cũng phải rung động mềm lòng.
Trong lòng Tô Minh rung động.
Lập tức ôm lấy Quan Khuynh Thành, cúi đầu xuống.
Hôn cô thật mạnh.
Rất lâu rất lâu sau...
Hai người mới buông ra.
“Tên khốn này!”, Quan Khuynh Thành vừa ngượng ngùng vừa tức giận, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng tâm trạng cũng đã dao động mạnh, không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, đôi mắt đẹp lườm Tô Minh một cái.
Nụ hôn đầu của cô... cứ vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy.
Tô Minh thấy Quan Khuynh Thành còn muốn nổi giận.
Liền xoay người bỏ chạy về phía cabin: “Anh muốn tu luyện, khụ khụ...”
...
...
...
Ba ngày sau.
Biển Vô Mệnh, Thành Trì Cổ.
Vũ Bất Bại triệu tập tất cả người của Võ Tông ở trước tháp Cửu Tầng một lần nữa.
“Thiên tài siêu cấp mà lão phu nói mấy ngày trước hôm nay sẽ đến Võ Tông, sau đó mọi người đi theo tôi đến cổng thành chào đón”, Vũ Bất Bại lên tiếng nói.
Trong phút chốc, 1000 người Võ Tông kia đều ồn ào.
Có chút bất mãn.
Thứ nhất, từ trước đến nay ngoại trừ những trường hợp cực kì đặc biệt ra thì không có bất kỳ người bên ngoài nào được đi vào Võ Tông.
Võ Tông thật sự là không chào đón những người yếu ở bên ngoài đó.
Thứ hai, muốn bọn họ phải đi chào đón ư? Thiên tài siêu cấp chó má gì đó có xứng sao?
Tiếp theo, Vũ Bất Bại do dự một chút rồi mới nói tiếp: “Người tới là khách, mặc dù lão phu nói đối phương là siêu cấp yêu nghiệt, sau khi vào thành trì chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc thi đấu với mọi người, nhưng mọi người nên nhường nhịn một chút, đừng để xảy ra án mạng, lão phu rất xem trọng cậu ta, đây là một người trẻ tuổi không tồi”.
Nói cho cùng, ở sâu trong lòng Vũ Bất Bại vẫn cảm thấy Tô Minh rất khó so sánh với thế hệ trẻ tuổi của Võ Tông như Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh.
Đám người Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh chẳng những là cảnh giới Chân Thánh, hơn nữa bởi vì là dòng chính Võ Tông, cho nên còn có át chủ bài rất kinh khủng, thậm chí có thể chiến đấu vượt cấp.