Còn Vân Thượng Phong và Vân Thụy liền trực tiếp trơ ra như đá vì kích động quá mức.
Còn Quan Khuynh Thành, dời mắt nhìn về phía Tô Minh: "Anh thật sự làm được rồi, huyết mạch của anh".
Quan Khuynh Thành gần như chắc chắn rằng Tô Minh đã dùng huyết mạch của mình để áp chế Cổ Đế Huyết.
Điều này thật sự quá dọa người.
Hơn nữa, cô cẩn thận tính toán thời gian, tổng cộng thời gian từ lúc Tô Minh đi vào tấm màn cho đến bây giờ ước chừng chỉ có một nén nhang mà thôi.
Trong khoảng thời gian một nén nhang, Tô Minh dùng huyết mạch của chính mình để trấn áp huyết mạch của Cổ Đế Huyết quả thực cũng giống như nằm mơ.
Thời gian một nén nhang quá ngắn, điều này có thể thấy rõ huyết mạch của Tô Minh chẳng những có thể áp chế Cổ Đế Huyết, mà còn mạnh hơn Cổ Đế Huyết rất nhiều, cho nên có thể dễ dàng thực hiện trong một thời gian ngắn.
Nó mạnh hơn rất nhiều so với huyết mạch của Cổ Đế Huyết, làm sao có thể?!!!
Dưới tấm mạng che mặt, Quan Khuynh Thành nhìn chằm chằm Tô Minh, đôi mắt xinh đẹp vẫn không nhúc nhích.
Thật sự quá mức chấn động.
"Anh Tô, đây là tinh huyết của cự thú thời tiền sử", Vân Thanh Thanh đi về phía của Tô Minh, khi tới trước mặt anh, cô trực tiếp cúi người chín mươi độ, cung kính đưa ra một cái bình màu đen đục.
"Cảm ơn", Tô Minh dĩ nhiên không thèm khách khí.
"Tất cả tài nguyên võ đạo của nhà họ Vân chúng tôi, cũng sẽ thuộc về cậu", Vân Thượng Phong còn chưa nói xong, đã bị Tô Minh cắt ngang: "Những thứ đó đều không cần thiết, tinh huyết của cự thú thời tiền sử này là đủ rồi".
Nhà họ Vân nói cho cùng cũng chỉ là một thế lực ở Thiên Đường Ngục.
Thiên Đường ngục còn chưa phải là tầng Võ cao, nhà họ Vân có tích cóp nhiều hơn nữa, đối với Tô Minh mà nói, cũng không đáng kể.
Dù sao, bây giờ anh đã giàu có đến mức khó tin.
Cướp đoạt của đám người Hách Liên Giảo, Liệt Nhật Hoàng, Phó Tử Lập, Từ Thất Yếm cùng với toàn bộ gia sản của hàng chục cường giả tầng Võ cao nhất của thế giới Tiểu Thiên.
Tài nguyên võ đạo thu thập được cũng là một con số khổng lồ.
Chỉ vì tham lam một con kiến mà mất hết hình tượng, thì thật không đáng, huống hồ, nếu mình thật sự đào khoét sạch nhà họ Vân, sự biết ơn của Vân Thanh Thanh đối với mình có thể biến mất một cách triệt để?
Không cần tài nguyên cỏn con này của nhà họ Vân thì sự cảm kích của Vân Thanh Thanh còn lớn hơn nữa, bởi vì đây chính là ân cứu mạng.
Một người truyền nhân Võ Tông, mang trong mình Cổ Đế Huyết, khó gặp được người có ơn cứu mạng, điều này có giá trị hơn nhiều so với chút tài nguyên võ đạo cỏn con của nhà họ Vân, Tô Minh đánh giá cao điểm này.