Cái tên khốn kiếp này.
Tên khốn đáng bị sét đánh chết.
Trước tiên không nói đến chuyện anh ta càn rỡ muốn đánh mông mình.
Rõ ràng anh ta có thực lực mạnh như vậy mà đến giờ vẫn không chịu ra tay, cứ đứng nhìn mình và Tiêu Dẫn đánh một trận sinh tử, còn dẫn ra phong ấn trong cơ thể mình để đổi lấy đường sống.
Đáng ghét!
Ghê tởm!
Ngư Dung Băng đã có suy nghĩ muốn ăn thịt người!
Lúc này, cô ta không những không bình tĩnh lại được, mà tâm trạng càng thêm kích động không ngừng lại được.
Ánh mắt cô ta như muốn phun lửa, cô ta nhìn chằm chằm Tô Minh.
Dường như nhìn thấu lý do vì sao Ngư Dung Băng tức giận, Tô Minh thở dài: “Chị gái, xem như tôi cầu xin chị đấy, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, cô lại tỏa sáng…”
Hai lưỡi đao xẹt qua.
Chính là hai lưỡi đao nhỏ xíu như hai tia laser cực nhỏ, phóng về phía trảo của Tô Minh.
Có thể tưởng tượng ra, khi hai lưỡi đao này cắt qua, trảo của Tô Minh nhất định sẽ tan thành từng mảnh vụn.
Tư Thiên Cẩm vừa ra tay, toàn bộ học viện Linh Võ trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh là thực lực của Tư Thiên Cẩm.
Tư Thiên Cẩm dốc hết toàn lực, quá mạnh mẽ
Đó là loại sức mạnh khiến đối thủ tuyệt vọng, không thể địch lại.
Ngư Dung Băng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc này hai lưỡi dao của Tư Thiên Cẩm mang tới sức uy hiếp rất lớn. Đối với cô ta, cho dù là thời khắc đỉnh phong thì cũng trúng chiêu trí mạng.
Nhưng mà...
“Cần gì chứ? Tôi muốn giết anh ta, cô cản không nổi”, giọng điệu bình thản mang chút bất đắc dĩ của Tô Minh vang lên.
Cùng thời điểm anh cất giọng.
Tô Minh ôm Ngư Băng Dung trong lòng, nâng tay lên, đánh ra một quyền.
Quyền ấy vừa đánh ra.
Trời đất tịch mịch.
Vạn vật tĩnh lặng.
Biến mất, bi thương, đìu hiu.
Quy vu trần ai!
Đối mặt với Tư Thiên Cẩm, Tô Minh không có chút khinh suất nào.
Vậy nên, anh trực tiếp sử dụng quy vu trần ai.