"Lão phu cầu chúc cho Diễm lão và đồ đệ yêu quý của mình có thể sống sót! Cũng cầu chúc cho Chúng Sinh các có thể tiếp tục tồn tại! Từ nay về sau, lão phu, Dương Vẫn Xuyên không còn là người của Chúng Sinh các nữa!", có một lão giả mở miệng, trầm giọng nói. Lão giả trông hơi béo nhưng tinh thần lại rất hăng hái, ông ta mặc một bộ trường bào màu đỏ, đội một chiếc mũ cao, ngẩng đầu nhìn về phía Diễm Huyền Kình, giọng ông ta đầy nghiêm túc.
Dương Vẫn Xuyên chính là một trong những vị Thái thượng các chủ, có địa vị thấp hơn những vị các chủ khác, bình thường ông ta rất ít khi thể hiện bản thân.
"Được thôi", Diễm Huyền Kình gật đầu.
Có Dương Vẫn Xuyên mở đầu.
Giờ phút này, hầu hết những người vốn còn đang do dự đều bắt đầu lớn tiếng nói: "Tôi cũng muốn rời khỏi Chúng Sinh các!"
"Tôi!"
"Còn có tôi nữa!"
"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành tán tu!"
"Từ hôm nay trở đi, chuyện sống chết của Chúng Sinh các không còn quan hệ gì với tôi nữa!"
...
Trong nháy mắt, vật đổi sao dời.
Thậm chí, Diễm Huyền Kình còn thấy được vị các chủ dự bị mà Chúng Sinh các đã phải hao phí bao nhiêu là công sức để bồi dưỡng ra, đám các chủ từng thề non hẹn biển rằng sẽ một lòng cống hiến cho Chúng Sinh các cả đời, giờ đây, bọn họ đều đỏ mặt quát lớn rằng phải rời khỏi Chúng Sinh các.
Khi sự sống và cái chết đang ở trước mắt thì lòng người mới được bộc lộ rõ ràng.
"Diễm lão, tôi thật sự bất đắc dĩ, mong ông tha thứ cho tôi", ngay cả Đại Các chủ Phùng Giao cũng thở dài, mở miệng nói.
Mấy phút đồng hồ sau.
Khoảng hai triệu người của Chúng Sinh các nay chỉ còn lại vài trăm người mà thôi, bọn họ không nói gì cả mà chỉ im lặng đi tới sau lưng của Diễm Huyền Kình, hầu hết những người này đều đã từng nhận được ân huệ của Diễm Huyền Kình hoặc là người nhà họ Diễm, nhưng mà số lượng không nhiều lắm, chỉ khoảng mấy trăm thôi.
Từ giờ phút này trở đi, dường như Chúng Sinh các đã thật sự tan đàn xẻ nghé mất rồi.
"Vì sao ông không rời khỏi Chúng Sinh các?", Diễm Huyền Kình nhìn thoáng qua một trong những người đang đứng ở sau lưng mình, đây chính là một vị Thái thượng các chủ duy nhất trong mấy trăm người đứng ở sau lưng mình, hơn nữa, lúc bình thường, hai người bọn họ cũng không vừa mắt nhau, người này tên là Trầm Dã, chính là vị Thái thượng trưởng lão trẻ tuổi nhất ở Chúng Sinh các, là người có thực lực yếu nhất trong số các vị Thái thượng trưởng lão, bình thường, tính tình nóng nảy, trong số các vị Thái thượng trưởng lão của Chúng Sinh các, ngoại trừ Diễm Huyền Kình thì người này được xem như là nóng tính nhất.
Vậy mà Trầm Dã lại không rời khỏi Chúng Sinh các? Cùng sống cùng chết với ông ta, với thằng nhóc họ Tô và với Chúng Sinh các.
Người này thật thú vị.
Diễm Huyền Kình thực sự không thể ngờ tới chuyện này được.
"Đồ đệ của ông chính là một thiên tài, huống chi nó còn có một con Huyền Võ Tiên Quy làm thú cưng, theo như tôi thấy, bọn người của vương triều Cửu Minh kia chưa chắc đã đánh bại được nó? Huống hồ, Diễm lão, ngay từ đầu ông cũng đã tính toán được hết mọi chuyện, cũng chả phải là giả vờ giả vịt gì cả. Tôi cá là ông đã có sẵn biện pháp đối phó rồi", Trầm Dã cười nói.