Không ngờ…
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Tự tìm đường chết!
Thế thì không thể trách được người khác rồi…
Có lẽ sức mạnh mà Tô Minh thể hiện ra khi đánh Mộng Li Khinh Đàn cực kỳ đáng sợ khủng bố.
Nhưng Ứng Huyền vẫn có thể chắc chắn.
Ít nhất, chỉ ấn tấn công của Tô Minh cùng với những đòn cận chiến khác hắn ta đều nhìn thấy, đã có được cách để giải quyết, hơn nữa còn cực kỳ nhẹ nhàng.
Chẳng hạn như chỉ đánh xa thôi, thế là được còn gì?
Cả quy luật Không Gian Thất Đoạn đỉnh phong đó nữa, ha ha, đâu phải chỉ mình Tô Minh có được!
“Nếu anh Tô Minh đã nói đến thế rồi thì Ứng Huyền này chỉ có thể đồng ý”, sau đó, Ứng Huyền mở miệng nói.
“Tô…”
Tống Xạ Sơn nhận ra điều đó, đang định mở miệng để ngăn cản, bởi bì ông ta có thể mơ hồ cảm nhận được Ứng Huyền không hề đơn giản như vẻ ngoài, e là một kẻ che giấu rất giỏi.
Những nghĩ lại, với sức mạnh hiện tại của Tô Minh, chắc hẳn ánh mắt của anh sẽ đáng sợ hơn ông ta rất nhiều, ông ta còn nhận ra được Ứng Huyền bất phàm thì chắc hẳn Tô Minh cũng vậy.
Trong tình huống này, Tô Minh lại trực tiếp đòi đánh trận sinh tử, xem ra anh cực kỳ tin tưởng và chắc chắn, thế nên ông ta nhịn xuống.
“Mời”, Tô Minh tạo tư thế mời.
Ứng Huyền đi tới từng bước.
Sau đó, xuất hiện ngay trên đài chiến đấu.
Cực kì quỷ dị.
Thậm chí, dường như cả không khí và không gian cũng không hề dao động.
Không có vẻ gì là giống thân pháp.
“Quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong?”, Tống Xạ Sơn trầm giọng nói, đã nhận ra điều gì đó, cả Vương Thừa Quy, cả Lưu Mộng Sàn và nhóm Bạch Kiếm đang ẩn giấu trong hư không để xem cuộc chiến cũng nhận ra.
“Quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong?”, Mộng Li Khinh Đàn chau mày, bởi vì cô ta cũng lần đầu tiên biết đến. Hóa ra Ứng Huyền vẫn nắm trong tay quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong, vậy mà trước đó không hề thi triển.
Ứng Huyền ẩn mình quá kỹ.
“Tôi biết Lục minh chủ vẫn luôn khiêm tốn”, Liễu Nhiên kích động, không kìm nổi mà nắm chặt cánh tay của Tiêu Đình ở bên cạnh, sắc mặt đều là vẻ tự hào và ngưỡng mộ.