Dường như vẫn còn chút thời gian.
Tô Minh quay đầu lại nhìn về phía Hà Bất Hưu.
Hà Bất Hưu vốn dĩ đã cố ý khiêm tốn rồi, sau khi Tô Minh đánh bại, thuấn sát Hoàng Bùi thì hắn ta đã như con rùa rút cổ, cố ý khiêm tốn lại, không thu hút sự chú ý của người khác.
Không ngờ, Tô Minh lại nhìn về phía hắn ta.
"Viện tử Hà Bất Hưu?", Tô Minh lên tiếng.
"Không sai, Tô sư đệ có gì chỉ dạy?", Hà Bất Hưu mỉm cười, nụ cười trông có vẻ rất thân thiện, chắp tay đúng mực, ít nhất trông cũng khá có phong thái.
"Chỉ giáo thì không, chỉ là nhìn Hà sư huynh lại thấy hơi khó chịu ", Tô Minh cười nói.
Dứt lời, nụ cười trên mặt Hà Bất Hưu đông cứng lại.
Tô Minh rất thẳng thắn.
"Đúng, tôi cũng không thoải mái, một kẻ chẳng ra làm sau, ngoài biết tính kế, đố kỵ ra thì chẳng được gì cả", không ngờ, Nguyên Bảo cũng lên tiếng. Đúng, cô ta thân là đệ tử Hạp Tự, coi như cũng biết chút ít về Hà Bất Hưu, trước đây mặc dù không vừa mắt Hà Bất Hưu nhưng cũng không nói ra, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng lần này, vừa nãy khi Hoàng Bùi không kiêng nể ai, Tần Hạt cũng được, Tiêu Hoàng cũng được, rõ ràng đều biết mình không phải là đối thủ, rõ ràng biết nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì vẻ vang của học viện nên vẫn đứng ra chiến đấu, bao gồm cả cô ta Nguyên Bảo, nếu không phải Tô Minh đột nhiên xuất hiện thì cô ta đã ra ứng chiến rồi, không sợ sống chết. Nhưng Hà Bất Hưu thì sao? Quả thật là vô liêm sỉ, quả thật khiến mất mặt, quả thật đáng ghét, chẳng ra làm sao!
"Sao hả? Tô sư đệ dựa vào là đệ tử viện trưởng, dựa vào thực lực và thiên phú nên muốn sỉ nhục người mình sao? Hay là cảm thấy người mình rất dễ ức hiếp?", sắc mặt Hà Bất Hưu trở nên khó coi, ánh mắt âm trầm bất định, ngưng giọng nói.
Lời nói này rất thông minh, rất có tâm kế.
Đổ thù hận lên đầu Tô Minh.
"Quả thực là muốn sỉ nhục anh, tôi cũng không cảm thấy người mình dễ bắt nạt, chỉ là cảm thấy anh rất dễ bắt nạt thôi", Tô Minh thản nhiên nói.
Bá đạo! Vô cùng bá đạo.
Đến phản bác và giải thích cũng lười không muốn làm.
Trong lúc nói chuyện Tô Minh đã đi về phía Hà Bất Hưu, hơn nữa còn khóa chặt vào Hà Bất Hưu.
Hà Bất Hưu chợt biến sắc.
Muốn giãy dụa.
Điên cuồng vận chuyển tiên nguyên, dùng hết toàn lực nhưng vô dụng.
So với Tô Minh, khoảng cách thực lực quá lớn.
Đát đát đát...
Tô Minh bước từng bước về phía Hà Bất Hưu.
Hà Bất Hưu chỉ cảm thấy ma thần đang tới gần!
Áp lực khổng lồ.