Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Quả thực rất không tệ.  

 

Nếu như không có quan điểm siêu cao do Tô Minh mang lại gột rửa thì lúc này có lẽ cũng sẽ nhìn Lăng Dương kích động như hai người Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy ấy nhỉ?  

 

Tống Xạ Sơn bất giác lên tiếng: "Lăng Dương đúng không? Cậu rất được đấy".  

 

Khen một câu.  

 

Mặc dù, do Tô Minh mà ông ta không đặc biệt đặc biệt chấn động khoa trương và khát vọng muốn thu nhận Lăng Dương làm đệ tử, nhưng nếu như có thể thu nhận Lăng Dương làm đệ tử cũng là chuyện tốt, không có lợi cũng không có hại, không phải sao? Cho nên ông ta vẫn tán thưởng một câu.  

 

"Cảm ơn lời khen của phó viện trưởng Tống", Lăng Dương đáp lời cảm ơn, đúng mực không siêm nịnh, có điều trong lòng lại trào lên vẻ bất mãn, anh ta không nhìn ra được cảm xúc thiết tha hay khát vọng của Tống Xạ Sơn với mình, lời khen này chẳng qua chỉ là cho có lệ mà thôi.  

 

Không khớp với mong muốn của Lăng Dương.  

 

"Hừ, e là cố ý, cố ý tỏ ra không thiết tha, khiến mình hình thành nên tâm lý yếu kém, như vậy thì sau này tùy tiện cho mình chút lợi lộc là mình sẽ cảm thấy mang ơn, rồi thoải mái thu nhận mình vào môn hạ", Lăng Dương không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, cho nên lập tức có phân tích của mình, hơn nữa còn rất bình tĩnh.  

 

Trên thực tế, Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn, bao gồm cả rất nhiều trưởng lão, học viên nội ngoại môn, chân viện có mặt ở đó cũng đều nghĩ như vậy.  

 

Thậm chí đến Quân Tốc Tốc cũng nghĩ như vậy.  

 

Nhưng Quân Tốc Tốc lại sốt ruột!  

 

Đây là đã đưa ra lời mời với Lăng Dương rồi.  

 

Ánh mắt của Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy lập tức sắc bén, lại càng không vui hơn.  

 

Nhưng Tống Xạ Sơn nói xong câu này, sau khi nói ra lời mời thì không còn gì nữa. Không có gì khác nữa.  

 

So với rất nhiều điều kiện, ưu đãi, lời hứa khi mời Lăng Dương làm đệ tử môn hạ của Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy lúc trước thì đúng là không thể so sánh được!  

 

Chuyện gì vậy?  

 

Ánh mắt sắc bén của Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy đều đã tan biến hết rồi, ngược lại còn có chút nghi ngờ.  

 

Bản thân Lăng Dương thì trầm mặc hơn. Sự phẫn nộ trong lòng trực tiếp biến thành oán giận lớn hơn, cho nên không trả lời Tống Xạ Sơn ngay.  

 

"Tôi không tin ông thật sự có thể từ bỏ tôi!", Lăng Dương cũng phát hận, hít sâu một hơi rồi nói: "Cảm ơn sự cất nhắc của phó viện trưởng Tống, do phó viện trưởng Vương và phó viện trưởng Lưu cũng đã đưa ra lời mời với tôi, tôi cũng có chút hoang mang, lựa chọn bất kỳ một vị nào trong ba vị tiền bối đều là phúc phần tu tám kiếp mới có của tôi, nhưng tôi chỉ có một người, bây giờ cũng không biết phải lựa chọn thế nào, có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?"  

 

Ừ, bức vua thoái vị rồi.  

 

Chính là muốn nói với Tống Xạ Sơn, đừng tưởng Lăng Dương tôi nhất định phải chọn ông, ông còn không ra giá nữa, còn không đưa ra những ưu đãi người thật việc thật thì Lăng Dương tôi sẽ cắn răng lựa chọn Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy, chuyện này cũng không phải không thể.  

 

Chút mánh khóe, bao gồm cả chút tâm tư nhỏ đó của Lăng Dương, Tống Xạ Sơn không thể nhìn ra sao?  

 

Cho nên, vốn dĩ hứng thú không lớn vào giờ phút này lại càng không có hứng thú hơn rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK