Cô ta dã trở thành người đầu tiên còn sống khi nhảy xuống đáy vách núi Vấn Thiên trong hàng tỷ năm qua. Dù rằng lúc ấy khi rớt xuống, cô ta đã bị thương nặng gần chết, nhưng thế cũng đáng để kiêu ngạo.
Mà cô ta cũng gặp được sư tôn Hỗn Độn Long Quy bị bốn sợi xích khóa lại ở đây!
Cô ta được Hỗn Độn Long Quy nhận làm đệ tự thứ tư. Từ đó, Đạm Đài Vô Tình thường đi đến đáy vách núi Vấn Thiên, thực lực cũng tăng mạnh dưới sự dạy dỗ của Hỗn Độn Long Quy!
"Đoán thử xem tên kia cách đáy bao nhiêu mét thì hóa thành tro?", trâu Âm Dương Thiên Tù mở miệng, rõ ràng nó đã cố gắng nhỏ giọng nhưng vẫn đinh tai nhức óc.
"Cách 3000m thì tên đó chắc chắn sẽ chết, xuống chút nữa là tấm chắn Hoang Hỏa rồi", Chu Tước Cửu Diễm đáp.
"Không không không, đánh giá cao tên đó quá, cách 4000 sẽ chết thôi. Chỗ đó có khí thế mang huyết mạch của ông đây ngưng tụ thành tấm lưới lớn đó", hổ Huyết Vu kiêu ngạo nói với giọng cực kỳ ta đây. Loài người đều là rác rưởi, ừ, ngoài tứ sư muội Đạm Đài Vô Tình và tiểu sư muội Diệp Mộ Cẩn ra.
Nhưng mà.
Hổ Huyết Vu vừa nói xong.
"Ồ?", trâu Âm Dương Thiên Tù chợt trợn to con ngươi nói: "Hình như vượt qua 4000m và sắp tới 3000m rồi, khá ngạc nhiên đó chứ!"
Hổ Huyết Vu hừ một tiếng, có chút khó chịu.
Song chẳng mấy chốc.
"Vượt qua 3000m luôn rồi, mà còn lành lặn như không. Thanh niên khoảng 20 tuổi có cảnh giới Bất Tử tầng ba kia đặc biệt ghê!", Chu Tước Cửu Diễm vui vẻ nói.
Ngay cả Đạm Đài Vô Tình cũng hơi trợn to đôi mắt xinh đẹp của mình.
"1000m rồi, trời ạ! Đù đù! Quan trọng là đến giờ cậu ta vẫn không xây xát chút nào!", Chu Tước Cửu Diễm kích động nói.
Kể cả Hỗn Độn Long Quy cũng mở mắt ra nói: "Vậy mà lại không nhìn thấu được ư?"
Giọng nói của Hỗn Độn Long Quy rất hiền từ như giọng của một người phụ nữ trung niên.
Nhưng lại khá yếu ớt.
"Sư tôn, người tỉnh rồi ạ?", Đạm Đài Vô Tình khẽ hỏi.
Đúng lúc này.
"Ầm..."
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên dưới đáy vách núi Vấn Thiên.
Nền đá dưới đáy vách núi bị lõm xuống thành một cái động sâu cả trăm mét.