Đó là cảm giác liên kết rất chân thật.
Giống như cầm chắc điều khiển từ xa trong tay vậy.
"Khôi Thần, giết ba kẻ đó", ngay sau đó, dưới hàng tỷ con mắt, Tô Minh giơ tay chỉ vào Thẩm Y Nhân và hai người kia, đồng thời ra lệnh.
Còn về "Khôi Thần", đó là cái tên Tô Minh đặt cho con rối kim loại.
Nhận được mệnh lệnh, Khôi Thần đột nhiên biến mất.
Đúng vậy.
Mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Nhanh đến mức khiến người ta rùng mình.
Nếu như Tô Minh không có quyền uy tuyệt đối với Khôi Thần thì chính anh cũng không thể cảm nhận được hơi thở của nó.
Cứ như thể nó đã hoàn toàn hòa nhập vào hư vô vậy.
Trên trời, khuôn mặt già nua của bọn Thẩm Y Nhân nở nụ cười trào phúng đầy trịch thượng, chợt chúng cứng đờ.
"Gì cơ?", Thẩm Y Nhân la toáng lên.
Tạm bỏ qua những yếu tố khác, chỉ riêng khả năng ẩn nấp của con rối kim loại kia thôi cũng đủ khiến ba người kinh hồn bạt vía, sợ hãi tột độ rồi.
Thẩm Y Nhân và hai người kia thế mà không cách gì nắm bắt được hơi thở của Khôi Thần.
"Quay lưng vào nhau...", Thẩm Y Nhân lớn tiếng ra lệnh, giọng nói già cỗi hơi hoảng loạn.
Bà ta muốn nói rằng ba người quay lưng vào nhau, mỗi người trông chừng một phía để đề phòng bị đánh lén.
Tuy nhiên
Không đợi bà ta nói hết câu.
"Phụt!"
Một làn sương máu và tiếng hét rên rít vang vọng khắp bầu trời.
Sương mù màu máu nổ tung giữa không trung.
Không ngờ một người đường đường là cao thủ cảnh giới bán bộ Chân Hoàng như Thẩm Y Nhân lại bị đánh vỡ đầu!
Ngay cả thần hồn cũng bị tiêu diệt.
Đòn đánh vừa rồi do Khôi Thần phát ra. Nó tiếp cận rồi đánh lén, giết chết một người chỉ trong tích tắc.
Kinh hãi đến độ không thể nào tưởng tượng nổi.
Đến Tô Minh cũng chết trân.
Trời đất!
Đấy là cao thủ cảnh giới bán bộ Chân Hoàng chứ có phải mèo chó gì đâu!
Tô Minh đoán được Khôi Thần rất mạnh, nhưng có vẻ anh còn đánh giá thấp nó rồi.
"Thiên nữ tiền bối, rốt cuộc thì thực lực của Khôi Thần nằm ở đâu vậy?", Tô Minh nuốt nước miếng cái ực.