Tô Minh cứ vậy mà truy sát ông Châu.
Người đông nghìn nghịt vây quanh quan sát trên viện võ đạo nhà họ Diệp lại rất lâu không phát ra một tiếng động, cho đến vài phút sau mới run cầm cập rời đi.
Tất cả đều khiếp đảm, đặc biệt là mấy người Ngụy Chấn Phong, Cơ Thương Hải, Công Tôn Hạ, từng người đều kinh hồn bạt vía, giống như mất hồn vậy.
Ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp.
“Mẹ kiếp, ngay cả tông chủ của Phiêu Diểu Tông cũng ra tay rồi mà vẫn…”, Cơ Thương Hải thở dài một hơi, không nhịn được nhìn về phía con trai mình: “Khâm Nhi, nỗi phẫn hận của con đối với Tô Minh, có thể mang đến sự hủy diệt cho nhà họ Cơ chúng ta”.
Tô Minh của ngày hôm nay đã lớn mạnh tới mức không lời nào có thể diễn tả được nữa.
Đó là tông chủ và đại trưởng lão của Phiêu Diểu Tông Huyền Linh Sơn cùng liên hợp lại đó!!!
Không những không giết được Tô Minh mà còn bị anh chặt đầu mất một người.
Trước đó Tô Minh bị thương nặng gần như có thể trút hơi thở bất cứ lúc nào, sau đó lại bất ngờ hồi phục một cách thần kỳ, thực lực trở nên càng mạnh mẽ hơn, một màn phản công giết chết Phó Hoành Khôn vừa rồi giống như lửa bỏng rát khắc sâu trong tâm trí họ, rõ ràng, vô cùng sống động.
Ông ta thực sự kinh sợ rồi.
“Bố, cho dù con không oán hận tên súc sinh đó, hắn cũng sẽ không buông tha cho nhà họ Cơ. Cho dù hắn bỏ qua cho nhà họ Cơ, vậy sau này nhà họ Diệp có được sự ủng hộ của hắn mà ngông cuồng quật khởi, nhà họ Cơ vẫn sẽ trở thành cái gai trong mắt nhà họ Diệp, họ cũng sẽ diệt trừ chúng ta mà thôi”.
Cơ Khâm nghiến răng, đè thấp giọng nói: “Trừ phi bây giờ chúng ta đầu hàng trước tên súc sinh kia, đầu hàng nhà họ Diệp, từ nay về sau phải sống những ngày tháng nhục nhã trong lòng bàn tay bọn họ. Bố muốn sống những ngày tháng như vậy sao?”
Cơ Khâm không sợ Tô Minh sao?!
Sợ.
Hắn đương nhiên là sợ chết.
Nhưng hắn càng hận.
Lòng căm thù xen lẫn sự ghen tị bất tận.
Vốn dĩ trước khi Tô Minh ngang trời xuất thế, Cơ Khâm hắn thực sự rất có cảm giác ưu việt, là ưu việt khi là cậu ấm đứng đầu Đế Thành, hắn tu hành ở Linh Huyền Sơn trong một thời gian dài, thỉnh thoảng mới trở về Đế Thành, thế hệ trẻ tại đây trong mắt hắn đều chỉ là đám cặn bã.
Giờ đây bản thân bỗng nhiên lại trở thành rác rưởi, điều đó làm hắn không chấp nhận nổi!
“Đây…”, Cơ Thương Hải rơi vào trầm mặc, đúng vậy! Chỉ cần nhận thua, khuất phục thì từ nay nhà họ Cơ sẽ không còn là người đứng đầu tám gia tộc lớn nữa, kết cục của nhà họ Lam vẫn còn hiện rõ trong đầu ông ta.