Nhưng, Diệp Mộ Cẩn suy cho cùng cũng là Diệp Mộ Cẩn, dù là lúc này vẫn không muốn từ bỏ, muốn sống tiếp, muốn kiếm lấy chút hy vọng.
"Nổ!", Diệp Mộ Cẩn dứt khoát sử dụng thần kiếm trong nhẫn không gian, mấy thanh kiếm này lập tức xuất hiện trước mặt cô, rồi hóa thành những quả bom nguyên tử, nổ tung.
Cô định dùng chúng để ngăn cản dấu móng tay bằng lửa của Ô Lâm Lâm.
Song, hai bên lại chênh lệch quá lớn.
Kiếm mà Diệp Mộ Cẩn sử dụng cũng không mạnh, thậm chí còn không phải là tiên khí. Nó chỉ là mấy thanh kiếm mà 10 ngàn năm trước, khi Tô Minh rời khỏi Chiến Uyên đã để lại cho đám Đạm Đài Vô Tình. Lúc đó, Diệp Mộ Cẩn cũng chọn vài thanh.
Những năm gần đây, khi huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh, thực lực tăng vọt, ngày càng có được nhiều bảo vật. Mấy thanh kiếm kia đã trở thành binh khí yếu nhất trong nhẫn không gian của cô. Nhưng cô vẫn không bỏ đi, thậm chí còn đặt chúng ở chỗ quan trọng nhất trong nhẫn không gian.
Đây là quà anh Tô cho mình, thế nên trên đường bị đuổi giết, bị dồn đến đường cùng, cô đã dùng những bảo vật khác tự bạo để tấn công Ô Lâm Lâm và đám bà lão áo đen. Nhưng, chỉ những thanh kiếm mà Tô Minh tặng cho là không nỡ dùng.
Song, đến giờ phút này, hoàn toàn là nghìn cân treo sợi tóc, kề bên cái chết, dù có không nỡ, cũng phải tự bạo mấy thanh kiếm kia để kiếm được một chút hy vọng. Song kết quả...
"Diệp Mộ Cẩn, cô đang tấu hề đó hả? Mấy thanh sắt vụn này cũng xứng gọi là kiếm?", Ô Lâm Lâm khinh bỉ cười, dấu móng tay bằng lửa của cô ta bị mấy thanh kiếm kia tự bạo ập đến, lại chẳng chút xây xát gì, thật sự là chúng quá yếu!
Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn tuyệt vọng, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra vẻ chua sót, lấp lánh nước mắt, dường như nhìn thấy Tô Minh.
Nhưng mà, đúng lúc này, mắt thấy móng tay bằng lửa kia sắp chộp lên người Diệp Mộ Cẩn thì bỗng dưng khựng lại, như là bị khóa lại. Đúng thế, nó bị toàn bộ đệ tử Cực Kiếm các xung quanh nhằm vào!
Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến cả Ô Lâm Lâm và Diệp Mộ Cẩn đều ngơ ngác.
Sau đó, những đệ tử Cực Kiếm các xung quanh đều mở to hai mắt, thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Cẩn, run giọng hỏi: "Là... là ai đưa cho cô mấy... mấy thanh kiếm mà cô dùng để tự bạo ban nãy?"
Tại sao, trong mấy thanh kiếm kia lại loáng thoáng có chút khí tức của Tô Minh?
Đúng thế.
Mấy tiếng trước, đám đệ tử này còn tận mắt nhìn thấy Các chủ, cũng chính là người đàn ông trung niên áo bào trắng dùng đá giữ ảnh và đá khí tức ghi lại cảnh tượng người trẻ tuổi như Tô Minh ở chiến trường cổ Chúng Sinh các, cũng ngầm cảm nhận được khí tức Tô Minh xuất kiếm như kiếm thần thời hoang cổ. Cảnh tượng và khí tức đó không thể dùng bất cứ lời lẽ nào để diễn tả. Ban nãy họ yên lặng ở trước quảng trường tông môn nhưng trên thực tế là đang tu luyện. Nói một cách chính xác thì họ đang hết lần này đến lần khác nhớ lại cảnh tượng và khí tức mà Tô Minh xuất kiếm.
Thật không ngờ lúc này… Họ lại ngửi thấy khí tức yếu ớt của Tô Minh khi cô gái có nhan sắc xinh đẹp bị trọng thương dùng đến mấy thanh kiếm và tự hủy diệt. Đúng vậy! Đó đúng là khí tức của Tô Minh rồi. Mặc dù khí tức đó yếu đến mức đáng thương nhưng đúng là nó.
Bất luận là Ô Lâm Lâm hay bà lão áo bào đen ở bên cạnh, thậm chí là những cường giả của nhà họ Ô đi ra từ tàu con thoi tác chiến nhà họ Ô thì lúc này đều bị đệ tử của Cực Kiếm các khóa chặt.
Đến nỗi mà đám người Ô Lâm Lâm đều không thể nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch giống như bị kéo vào địa ngục chết chóc, như bị đông máu. Dù sao thì thực lực cũng cách biệt khá lớn, đặc biệt là đám đệ tử của Cực Kiếm các đều là kiếm tu. Bị khí tức của kiếm tu khóa chặt mới là sự khủng khiếp nhất đối với tất cả tu giả võ đạo.