Tiếp đó nụ cười của Thẩm Y Nhân càng đậm hơn chút, nhưng đằng đằng sát khí!
Sát khí của bà ta không dày đặc như Tư Thiên Cẩm và Tiêu Dẫn, nhưng chất lượng cực kỳ cao.
Nói ra ra thì lượng thị huyết của Trầm Y Nhân không nhiều, nhưng đối tượng của thị huyết đều là cường giả đỉnh cấp.
“Cho nên, tao sẽ cho mày một cái chết sung sướng”, Trầm Y Nhân nhìn chằm chằm Tô Minh, giọng nói khàn khàn mang hơn một tia đè nén, phối hợp với trường bào màu đỏ kia, cho người ta một loại mùi vị của huyết bào lão quái.
“Bà chắc chắn có thể giết Tô Minh? Tên khốn này mặt dù khốn kiếp, nhưng thanh kiếm của anh ta trong nháy mắt giết ba người các bà, chắc hắn không có một chút vấn đề”, không đợi Tô Minh mở miệng, Ngư Dung Băng lên tiếng.
Có chút cân nhắc và châm biếm.
Thật là tự tìm đường chết.
Lâm Chân Võ cũng gật đầu một cái, không sai, thanh kiếm trong tay Tô Minh, không nói vô địch thì cũng không kém nhiều lắm.
“Thanh kiếm kia sao, haha Tô Minh, cái đó quả thật là một thanh kiếm chí bảo, dùng cấp bậc để hình dung cũng là làm nhục. Thanh kiếm kia đích xác có thể trong nháy mắt giết ba người bọn tao”, nụ cười của bà lão có chút xem xét không nói ra được: “Nhưng thanh kiếm kia hôm nay có thể dùng được sao? Nếu như tao đoán không nhầm, trước đó mày đã dùng một chút, trả ra giá trị không nhỏ chứ? Tô Minh?! Nhắc tới còn phải cảm ơn phế vật Tư Thiên Cẩm kia, cô ta chết chí ít cũng lãng phí cơ hội một ngày chỉ dùng một lần kia của mày”.
Cái gì?!
Thanh kiếm kia Tô Minh một ngày chỉ có thể dùng một lần?
Lời bà lão vừa nói ra, Ngư Dung Băng, Lâm Chân Võ và toàn bộ hàng tỷ tỷ người của học viện Linh Võ đột nhiên khí lạnh từ trong lòng toát ra.
Căng thẳng.
Lập tức căng thẳng tới cực điểm.
Có thật không?
Thật như vậy thì xong rồi?
“Không sai, nhãn lực của tiền bối rất tốt, thanh kiếm này, qua thật ta chỉ có thể dùng một lần một ngày”, Tô Minh mở miệng nói.
Anh sờ Ma La kiếm trong tay.
Im lặng.
Lúc này, nụ cười của Thẩm Y Nhân, trong lòng hoàn toàn có dự tính!
Tất cả đều đang nắm trong tay.
Thậm chí thanh kiếm kia nói không chừng bà ta cũng có thể có được.
Đáy lòng có tham vọng và kích động không nói ra được.
Vẫn phải cảm ơn thứ ngu xuẩn Tư Thiên Cẩm kia!
Mày đã cho bà lão này một món quà lớn!
"Có điều, dù hôm nay không dùng thanh kiếm này thì giết ba người vẫn dễ như ăn cháo thôi", Tô Minh nói tiếp, giọng nói hờ hững không lớn nhưng lan tỏa ra bốn phía như sóng biển dập dờn.