Để sớm gặp được Tô Minh, từ lúc bị mẹ đưa đến nền văn minh Nam Khải thì gần như cô đều điên cuồng tu luyện, lúc nào cũng tu luyện…
“Con vẫn còn trẻ, không biết được nền văn minh cấp ba và cấp bốn cách biệt lớn thế nào đâu. Con đúng là yêu nghiệt siêu cấp nhưng tiếc rằng con quá trẻ. Huống hồ, núi cao còn có núi cao hơn. Đợi khi con gặp được đạo tử Đạo Hằng Tông thì con sẽ biết, con chả là gì cả”, trên thực tế Nam Phượng Vân cũng bị con gái thuyết phục. Nhưng mũi tên đã bắn đi rồi thì sao lấy lại được. Hiện giờ lại đi hủy hôn Đạo Hằng Tông, có thể được không? Huống hồ, bà ta phái người đi giết Tô Minh thì chắc chắn cũng không thể cứu vãn được. Vậy thì chỉ có thể đi đến cuối cùng. Cũng may, hiện giờ con gái chưa biết gì, vậy là đủ lắm rồi.
Trần Chỉ Tình cắn chặt răng, phẫn nộ đến nỗi khó thở, cảm giác như ai đó đâm vào tim và thần hồn của mình.
“Đạo tử của Đạo Hằng Tông rất ưu tú, dường như không thể tưởng tượng nổi đâu. Trên con đường võ đạo, cậu ấy sẽ cho con thấy, núi cao còn có núi cao hơn, gả cho cậu ấy là may mắn của con đấy”, Nam Phượng Vân lại nói.
“Mẹ! Con…”, Trần Chỉ Tình định nói gì đó nhưng Nam Phượng Vân đột nhiên lạnh lùng nói: “Chỉ Tình! Những gì cần nói mẹ đều nói hết rồi, mẹ chỉ đến thông báo cho con chứ không phải đến bàn luận với con. Muốn tên Tô Minh gì gì đó sống sót thì con phải nghe lời mẹ”.
Sắc mặt Trần Chỉ Tình lập tức trắng bệch ra, cô nắm chặt nắm đấm, ngón tay đâm cả vào lòng bàn tay đến nỗi chảy máu, nước mắt cũng bất giác rơi xuống.
Trần Chỉ Tình nhìn chằm chằm vào Nam Phượng Vân, xoay người rời đi.
Sau khi Trần Chỉ Tình rời đi…
“Chủ nhân! Tô… Tô Minh…”, một người đứng trong hàng ngũ rất nhiều cung phụng đẳng cấp và trưởng lão siêu cấp của nền văn minh Nam Khải, lúc này đứng ra cung kính lo lắng nói: “Vị trí mất tích cuối cùng của Tô Minh là ở học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự. Hơn nữa, đội trưởng Tần cũng biến mất ở học viện Kỷ Nguyên, có phải là Tô Minh đã vào học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự rồi không?”
Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người đều có chút lo lắng.
Học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng là nhân vật lớn, còn mạnh hơn cả Đạo Hằng Tông.
Nền văn minh Nam Khải không thể dây vào được.
“Không thể nào!”, Nam Phượng Vân chau mày, sau đó lắc đầu nói: “Việc đội trưởng Tần mất tích chắc là mạo phạm đến học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự rồi, vì vậy mới bị giết. Còn Tô Minh chắc cũng giống đội trưởng Tần, mạo phạm học viện Kỷ Nguyên nên cũng bị giết rồi chăng? Bổn tọa có được tin chính xác là Tô Minh ở Vô Lượng kiếm thành, không biết trời cao đất dày là gì nên giết chết học viên ngoại viện của học viện Kỷ Nguyên là Tư Đồ Diên. Học viên của học viện Kỷ Nguyên không dễ giết thế đâu”.
Nam Phượng Vân nói như vậy nên tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Nam Phượng Vân tiếp tục nói: “Huống hồ, kể cả Tô Minh thật sự vào được học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự thì đã sao? Trở thành đệ tử tạp dịch hay đệ tử ngoại viện? Kể cả là đệ tử ngoại viện thì học viện Kỷ Nguyên sẽ không thể vì một đệ tử ngoại viện mà hỏi tội nền văn minh Nam Khải chúng ta. Dù sao thì những lãnh đạo ở học viện Kỷ Nguyên đều rất bận, sẽ không can thiệp vào những chuyện của nội viện, càng không đích thân để hỏi tội. Huống hồ, lần này học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự đã đồng ý nhận lời đến dự tiệc sinh nhật của Chỉ Tình rồi. Đây là tín hiệu tốt”.
Nam Phượng Vân lại lẩm bẩm nói với giọng khinh bỉ: “Con kiến nhãi nhiếp thì mãi là kiến thôi. Kể cả có chút thiên phú thì làm sao xứng đáng gia nhập vào học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự. Học viện Kỷ Nguyên không phải loại rác rưởi nào cũng thu nhận đâu”.
Học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự…
Mấy ngày này Cố Hoàng Sí luôn suy nghĩ những chuyện liên quan đến Tô Minh.
Ông luôn nghĩ cách làm sao để giúp Tô Minh tiếp tục tăng thêm thực lực.
Và rồi ông cũng có một vài suy nghĩ.
“Tô Minh! Có cần tài nguyên võ đạo nào không?”, Cố Hoàng Sí đột nhiên truyền âm cho Tô Minh.
Sư tôn như ông vốn cảm thấy thiên phú võ đạo của Tô Minh là vô địch nên ông muốn bắt tay vào dạy Tô Minh, chứ không thể để lãng phí thiên phú võ đạo của Tô Minh như vậy.