“Năm mươi tỷ thêm một tấm bản đồ vị trí mộ cổ vô chủ có hơn nghìn năm tuổi”, Cơ Khâm cất lời.
“Năm mươi tỷ thêm một bộ kiếm pháp Võ kỹ thượng phẩm Nhân cấp”, Thẩm Tịch nói.
Ba người, đều ôm tâm lý quyết lấy cho bằng được.
“Năm mươi tỷ thêm một bộ bản đồ Trận pháp!”, Diệp Mộ Cẩn cũng vậy, trên khuôn mặt tuyệt đẹp là vẻ trịnh trọng và kiên định, cô ta nhất quyết phải lấy được gốc nhân sâm này cho Tô Minh.
Mặt Công Tôn Thần biến sắc, bất kể là Cơ Khâm hay Thẩm Tịch, hay là Diệp Mộ Cẩn, giá trị của món bảo vật mà bọn họ đưa ra đều cao dần.
“Đều có sự chuẩn bị từ trước khi tới đây”, Công Tôn Thần lẩm bẩm: “Còn may, nhà họ Công Tôn lần này chuẩn bị khá là đầy đủ”.
Công Tôn Thần lớn giọng nói: “Thêm một miếng Hàn Thiết nặng!”
Cái gì?
Hàn thiết nặng, chí bảo Luyện khí trong truyền thuyết?
Đến Tô Minh cũng phải ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào đối phương.
Hàn thiết nặng này tuyệt đối là thứ đồ tốt, nếu như có thể dung hợp vào trong Xích Ảnh Kiếm của mình thì chắc chắn có thể tăng thêm một bậc uy lực nữa.
Mặt Diệp Mộ Cẩn khẽ biến sắc, thấp giọng mắng một tiếng: “Đáng chết!!!”
Cô ta vẫn còn những bảo vật khác, còn một số bảo vật cực kỳ quý giá, ví như cuốn sổ tay còn sót lại của một tu giả võ đạo cực kỳ hùng mạnh thời xưa, cũng chính là một vật chí bảo.
Đáng tiếc cũng không thể so được với miếng Hàn thiết nặng này.
Nhìn ánh mắt của Tiêu Nhược Dư là hiểu, giờ khắc này ánh mắt của cô ta nhìn về phía Công Tôn Thần đã lấp lánh hẳn lên.
“Nhà Công Tôn thế mà còn giấu được một miếng Hàn Thiết nặng, quả là khiến người ta đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác”, Cơ Khâm mỉm cười nói, trong tiếng cười mang theo cơn tức giận rất rõ ràng.
Cơ Khâm và Diệp Mộ Cẩn đều giống nhau, trên thực tế cũng đã chuẩn bị những bảo vật khác.
Nhưng đều không thể sánh được với Hàn thiết nặng.
Cơ Khâm có chút không vui, hắn đích thân đến đây vậy mà lại phải tay không ra về sao?!
“Cậu Cơ quá khen”, Công Tôn Thần khẽ mỉm cười, ít nhiều có chút đắc ý.
Tối nay, hắn chắc chắn là người thắng cuộc.
Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh bên này: “Cậu Tô, cô Diệp, sao không tiếp tục ra giá đi?”
Vả mặt!
Cú vả mặt nặng nề!