Thái Hư Yêu Hoàng!
Pháp tướng Thái Hư Yêu Hoàng!
Pháp tướng vừa xuất hiện thì khí tức của Diệp Mộ Cẩn tăng lên rõ rệt. Hơn nữa ngọn lửa trong người cô cũng tăng nhiệt, vô cùng mạnh, dường như có thể nung chảy toàn bộ thế giới Tiểu Thiên.
Cũng may là Diệp Mộ Cẩn kìm chế để không nhằm vào Chiến Uyên và Chiến Thành ở bên dưới, nếu không thì nơi này sẽ biến thành tro tàn.
Li Hỏa Hỗn Độn được phóng ra hoàn toàn, đúng là đáng sợ.
Ngay cả các vị Đại Đế đang ẩn nấp trong không trung đều sáng mắt lên, đặc biệt là Viên Châm, vô cùng kiêng kị. Dường như ông ta có thể chắc chắn, thực lực hiện giờ của Diệp Mộ Cẩn còn mạnh hơn mình.
“Nhất định phải chết! Nếu không chết thì học viện Tiên Lạc toi đời mất”, trong lòng Viên Châm thấy căng thẳng, vốn tưởng rằng Tô Minh chết ở chiến trường Thần Ma thì học viện Tiên Lạc sẽ được an toàn, nào ngờ…
“Thái Hư Yêu Hoàng? Thú vị đấy”, sau đó Minh Viêm không chút lo lắng mà cười nhạt, ngược lại còn với vẻ bỡn cợt và mong đợi.
“Thần quyền Thái Hư!”, Diệp Mộ Cẩn ra tay, giơ tay lên đánh một quyền.
Quyền này chấn động đất trời.
Quyền ý!
Quy luật Đế Đạo!
Li Hỏa Hỗn Độn!
Ba cái hợp làm một.
Quyền ấn ngưng tụ trong pháp tướng Thái Hư Yêu Hoàng đập ra quyền ấn vô cùng mạnh.
Quyền ấn màu đỏ, thiêu đốt huyết mạch, vô cùng sắc bén.
Quyền ấn gào thét, dường như có hàng triệu con phượng hoàng gào hét.
Quyền ấn đánh về trước, từng chút vỡ tan.
Nhất thời, không gian và thời gian đều bị nghiền nát.
Xung quanh quyền ấn như hỗn loạn và gấp khúc.
Hỗn Độn Long Quy khẽ gật đầu, cảm thấy hài lòng.
Nhưng đúng lúc này…
Minh Viêm khẽ chỉ tay thì ngọn lửa màu đen dường như viên đạn bị bắn ra.
Nhất thời, trời đất đen ngòm.