Xong.
Một nhịp thở.
Hai nhịp thở.
Ba nhịp thở.
Tô Minh vẫn chưa chết!!!
Nhìn kỹ, trên làn da chỗ lộ ra bên ngoài của Tô Minh có rất nhiều đường nứt màu đỏ máu, vết nứt sâu hoắm.
Nhưng, những vết nứt kia không hề khiến anh phát nổ.
Mà ngược lại, những vết nứt đó đang biến mất và tự chữa lành với tốc độ cực nhanh.
“Quả thực là một thanh kiếm khó lường, chỉ ánh kiếm thôi mà đã sắc bén như vậy, đáng tiếc, chỉ có mỗi ánh kiếm mà đã muốn xé tôi ra thành mảnh vụn, thì chỉ có thể nói, bà nghĩ nhiều rồi”, Tô Minh lẩm bẩm.
Độ cứng của cơ thể anh.
Nhất là từ sau khi dung hợp với Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng, đã đạt đến mức độ không thể lường được.
Nếu chỉ đứng yên chịu đòn thì có thể dễ dàng chịu được đòn tấn công của cảnh giới Thông Thiên.
Thanh Long Ngục Kiếm này mặc dù mạnh, nhưng nếu chỉ dùng khí tức sắc bén của nó, cũng chỉ có uy lực tương đương với cảnh giới Thông thiên đỉnh phong thậm chí là cảnh giới Bán bộ Chân vương mà thôi, đối với Tô Minh mà nói, còn chưa đạt đến mức chí mạng.
Mặc dù cũng bị thương, nhưng chỉ cần không chết, không bị xé thành Hư vô, với sức mạnh chữa lành vết thương cực mạnh, có thể khiến anh ngay lập tức khôi phục lại bình thường.
Trên dưới sân Linh Võ, vô số người ngây ra như phỗng.
Đến nhóm nhân vật cấp cao của học viện Linh Võ Lâm Chân Võ đều như nhìn thấy ma.
Sao có thể?!
Nhìn Vu Khung lúc này, chỉ còn biết lắc đầu run rẩy.
Lắc đầu điên cuồng.
Không chấp nhận được.
“Bổn toạ không tin!!!”, Trần Thanh Minh cuối cùng cũng có chút xúc động.
Cuối cùng, ngoài vẻ lạnh băng ra còn mang theo một chút cảm xúc khác nữa.
“Thỉnh kiếm!”, Trần Thanh Minh lạnh giọng quát.
Giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng cả đất trời.
Âm thanh dao động, bà ta vung ngón tay lên.