"Không thể nào!", con ngươi của Vu Khung như muốn rớt ra ngoài, luống cuống, mặt mày dữ tợn khẽ gầm lên.
Cảm xúc phập phồng lên xuống.
Tô Minh thế mà có thể tìm thấy lỗ hổng của 300 trận pháp để vượt qua như mình?
Của Tô Minh không phải là Đao tâm như gương, mà là Kiếm tâm như gương... Tại sao lại thế được?
Tốc độ Tô Minh rất nhanh, dù gì anh cũng thấy được lỗ hổng và điểm yếu của 300 trận pháp, còn có quy luật không gian thêm vào, đương nhiên sẽ nhanh hơn rồi.
30 giây sau.
Anh đã vượt qua 300 trận pháp quỷ dị.
Một thành tích hết sức chấn động.
Phải biết rằng, biến thái như Vu Khung cũng mất 1 phút 30 giây.
"Khốn kiếp!", ngay cả một người bình tĩnh trưởng thành như Trần Thanh Minh mà cũng có hơi mất bình tĩnh.
Đôi mắt của bà ta lập lòe dao động.
Hiện lên vẻ kinh ngạc, kiêng kỵ và có chút hối hận.
Nếu nghe kỹ thì có thể thấy tiếng hít thở của Trần Thanh Minh cũng hơi nặng nề, bà ta đang cố gắng kiềm chế nỗi lòng của mình. Nhưng đáng tiếc là cũng chẳng có ích gì.
"Cô Trần, phải làm gì bây giờ?", Vu Khung không nhịn được mở miệng hỏi.
"Hoảng cái gì? Còn có 2 vòng nữa! Đặc biệt là vòng cuối, nó mới là vòng quyết định. Cho dù 3 vòng trước đó kém hơn Tô Minh một chút, nhưng cũng có thể dễ dàng bù lại ở vòng 4. Vì nó mới là vòng tốn thời gian nhất", Trần Thanh Minh lạnh lùng nói.
Như đang an ủi Vu Khung, cũng như an ủi mình.
"Chưa biết chừng anh ta có thể sáng tạo kỳ tích thật thì sao", đôi mắt xinh đẹp của Quý Thanh Hòa sáng ngời, trong suối như thủy tinh, sáng lấp lánh, dáng người uyển chuyển khẽ run, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Tô Minh bước tới vòng 30 con rối.
"Vòng này, chắc hẳn sẽ không thể nào vượt qua nhanh thế được! Nó cần một thực lực nhất định!", Vu Khung hít sâu một hơi, gằn từng chữ một.
30 con rối kia, mỗi một con đều có thể sánh bằng một tu giả võ đạo có cảnh giới Vạn Pháp hậu kỳ.
Càng chưa nói tới việc chúng có thể tổ hợp lại với nhau.
Vì chúng có cùng nguồn gốc.
Tô Minh chỉ là bán bộ Hóa Thần mà thôi.