“Chàng trai! Thật sự không thể thương lượng chút sao. Tôi thường nghe thấy câu nói: “Cứng quá thì gãy”, Viên Châm vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục khuyên can Tô Minh: “Chàng trai! Chi bằng cậu hãy nói cho tôi biết cậu cần điều kiện gì thì mới chịu hóa giải thù hận?”
Theo như Viên Châm thấy thì bất cứ thù hận nào cũng đều có thể hóa giải được. Nếu không thể hóa giải được thì chỉ bởi vì điều kiện chưa đủ lớn mà thôi.
“Ha ha…”, nhưng Tô Minh không thèm suy nghĩ mà vẫn cười với vẻ chế giễu.
Đúng là muốn quyết chiến đến cùng?
Viên Châm trầm ngâm không nói gì.
Một hồi lâu, trong tay ông ta xuất hiện một bùa ngọc.
“Chàng trai! Cậu đúng là yêu nghiệt tuyệt thế hàng tỷ năm mới thấy, kể cả đặt cậu ở thời viễn cổ và thượng cổ trong thời đại đỉnh phong của võ đạo thì cậu vẫn là thiên tài tuyệt thế. Nhưng điều đó không có nghĩa cậu là vô địch trong lứa tuổi thanh niên. Núi cao còn có núi cao hơn, tôi không muốn đi nước cờ này đâu nhưng tại cậu ép người quá đáng. Nếu đã như vậy thì tôi cũng chỉ có thể…”, Viên Châm bóp nát bùa ngọc.
Một đường ánh sáng đột nhiên biến mất, dường như chui vào hư không với tộc độ cực nhanh.
“Tôi có một đồ đệ tên là Chu Huyền”, sau đó Viên Châm nói một câu rồi lại nhắm mắt lại.
Lời nói vừa dứt, trong lúc yên tĩnh thì mọi người như hóa đá.
What?
Chu Huyền?
Chính là Chu Huyền đã mất tích một trăm ngàn năm chỉ còn lại là thần tích và truyền thuyết sao?
Chính là Chu Huyền đứng đầu bảng xếp hạng yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc sao?
Chính là người giữ 1/3 kỷ lục thi trong học viện Tiên Lạc sao?
Nhất thời, tất cả mọi người đều vô cùng kích động, kích động đến phát điên. Đặc biệt là những lãnh đạo cấp cao và học viên của học viện Tiên Lạc.
Cuối cùng cũng có tung tích của Chu Huyền rồi.
Hóa ra, Chu Huyền không hề mất tích. Hóa ra Chu Huyền ngầm được viện trưởng nhận làm đệ tử và không ngờ viện trưởng vẫn có thể liên lạc được với hắn.
“Ẩn mình kỹ thật”, Triệu Phong Niên lẩm bẩm nói, tâm trạng nặng nề.
Năm đó Chu Huyền thể hiện thực lực ở trước mặt mọi người là vô cùng khủng khiếp.
Vậy thì Chu Huyền của một trăm ngàn năm sau đó còn kinh khủng đến mức nào?
“Để xem cậu còn hống hách được đến mức nào?”, Hách Liên Tô lẩm bẩm một câu, phẫn nộ nhìn Tô Minh. Người phụ nữ này vẫn đang tức giận vì câu nói mà trước đây Tô Minh coi thường mình: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
Hách Liên Tô đã bao giờ bị người khác chỉ trích và coi thường như vậy đâu?