Phượng Nguyên cầu xin tộc nghiền nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cẩn, đúng là...
Hung ác đến mức khiến người ta phải run sợ.
“Vớ vẩn!”, Khởi Lão trực tiếp nổi giận, khuôn mặt đỏ rực: “Phượng Nguyên, cô đã lấy được vị trí thánh nữ mà cô muốn, vậy mà vẫn muốn đẩy Diệp Mộ Cẩn vào chỗ chết, sao cô có thể độc ác như thế?”
“Khởi Lão nói quá lời, bây giờ thân Phượng Nguyên là thánh nữ, đương nhiên sẽ cân nhắc vì toàn bộ tộc Phượng Hoàng, cho nên tôi mới đề nghị nghiền nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cẩn, trên thực tế tôi và Diệp Mộ Cẩn có tình cảm như chị em, tôi cũng rất đau lòng! Nhưng bây giờ Diệp Mộ Cẩn đã bị học viện Tiên Lạc đuổi giết, chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ phải chết, nếu đã như vậy thì vì sao không giúp một tay, để Diệp Mộ Cẩn chết sớm một chút, như thế có thểnhanh chóng làm lắng lại ảnh hướng trái chiều của việc Diệp Mộ Cẩn và học viện Tiên Lạc đối lập mang tới cho tộc Phượng Hoàng, cũng có thể thể hiện tấm lòng cho học viện Tiên Lạc xem, một mũi tên trúng hai con chim”, Phượng Nguyên chậm rãi nói.
Nghe vậy, không ít lãnh đạo tộc Phượng Hoàng ở đây đều không nhịn được gật đầu.
Đúng thế!
Nếu nghĩ kỹ lại.
Đúng là đạo lý này.
Nếu đã từ bỏ Diệp Mộ Cẩn, vậy sao còn phải cân nhắc cho Diệp Mộ Cẩn nữa?
Cân nhắc đến lợi ích của tộc Phượng Hoàng mới là quan trọng nhất.
“Ngoại trừ nghiền nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cẩn để cô ta phản phệ thượng nặng ra, cô ta là thánh nữ tiền nhiệm ra khỏi tộc Phượng Hoàng, vì để đảm bảo cho sự an toàn của cô ta, nhất định trên người cô ta sẽ có ấn ký Phượng Hoàng được tộc trưởng đánh dấu. Cho nên bây giờ trong cả thế giới Đại Thiên cũng chỉ có mỗi tộc trưởng có thể biết Diệp Mộ Cẩn đang nấp ở chỗ nào? Tránh né nhiệm vụ đuổi giết của học viện Tiên Lạc ra sao đúng không? Tôi đề nghị tộc trưởng có thể truyền vị trí khí tức của ấn ký Phượng Hoàng lại cho học viện Tiên Lạc, cũng có thể lấy lòng cho học viện Tiên Lạc lần nữa”, Phượng Nguyên lại nói.
“Không xứng làm người! Không xứng làm người! Sao có thể độc ác như thế?”, Khởi Lão giận đến mức muốn phun máu, đỏ ngầu cả mắt, hận không thể trực tiếp ra tay đánh chết Phượng Nguyên, nhưng khí tức của Nhạn Lão đã khóa chặt lấy bà ta, bà ta không làm được.
“Có thể cân nhắc”, Phượng Quân Thanh khẽ gật đầu: “Còn có ý kiến gì khác không? Có thể nói cả ra”.
“Tạm thời không có”, Phượng Nguyên mỉm cười, ở đáy lòng vừa vui sướng vừa oán độc…
Diệp Mộ Cẩn, cuối cùng cô không đấu Phượng Nguyên tôi đâu! Cô chỉ là một kẻ đê tiện đến từ tầng Võ thấp ở hạ giới mà cũng xứng làm thánh nữ ư? Chết đi!
Kẻ đê tiện tầng Võ thấp đúng là không có ánh mắt, Cố Đình Tiêu là yêu nghiệt tuyệt đại, truyền nhân Nhân Ma được xác nhận là vị hôn phu của cô, cô lại không đồng ý, còn liều chết phản kháng, cứ nhất định phải chung tình với một tên tép riu ở tầng Võ thấp rác rưởi.
Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng lại chết vì việc này! Có buồn cười hay không!
À đúng rồi, hình như tên rác rưởi mà cô chung tình tên là... tên là Tô Minh gì đó phải không... Ha ha, cũng không biết về sau có cơ hội hạ mình giáng lâm xuống thế giới Tiểu Thiên không, đến lúc đó có thể đi tìm tên Tô Minh gì đó kia.
Tôi rất hiếu kỳ rốt cuộc là tên tép riu thế nào lại có thể để cô chung tình, say mê như thế chứ?