Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hắn ta giấu tất cả mọi người, lén đến trái đất định giết chết Tô Minh.   

 

Sao lại có loài súc sinh như này?   

 

Đúng là không phải người!  

 

Thoạt nhìn Tuỳ Thanh Liên là người rất bình tĩnh nhưng ẩn giấu sau đó là nỗi đau xé lòng và oán hận.   

 

“Ha ha…”, đáp lại lời chế giễu của Tuỳ Thanh Liên là điệu cười thản nhiên của Tô Ương. Hắn ta không có thay đổi về cảm xúc, ngược lại còn nhìn về phía Tô Minh, nói: “Em trai ngoan của anh! Tối nay em mới đến Chiến Uyên, anh mở tiệc ở đây đón tiếp em, vậy mà em còn dẫn theo cả bố mẹ và thái thượng trưởng lão nữa”.   

 

Câu này như muốn chế giễu Tô Minh nhát gan, phải dẫn theo bao nhiêu người đến.   

 

“Anh trai cũng không cần mở tiệc hoành tráng quá như này chứ?”, Tô Minh cũng chế giễu một câu.   

 

“Em trai ngoan của anh! Có dám một mình đến uống chén trà không?”, Tô Ương thu lại nụ cười. Lúc này đám người Tô Minh và Tô Chấn Trầm đã dừng lại, cách đình giữa quảng trường Chiến Uyên chừng 300m nữa.   

 

“Đừng đi!”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Tuỳ Thanh Liên đã ngăn cản. Bà ta lo, Tô Minh đi như vậy chẳng khác nào là cừu vào miệng cọp. Kể cả là đến uống trà thì vẫn phải có đám Tô Chấn Trầm và Tô Hao đi cùng.   

 

“Mẹ à! Có gì khác nhau đâu?”, Tô Minh cười nói.   

 

Hiện giờ một mình đến đó uống trà có khác gì với đi cùng bố và thái thượng trưởng lão đâu?   

 

Không khác gì cả!  

 

Cũng bởi vì trận pháp bố trí ở giữa đình quá lớn khiến người khác ớn lạnh.   

 

Nói xong, Tô Minh đi về phía đó.  

 

“Chấn Trầm!”, Tuỳ Thanh Liên sốt ruột phát khóc.   

 

“Lúc này rồi, bà cứ tin ở con đi!”, Tô Chấn Trầm thở dài, nói.   

 

Lúc này đám Nam Cung Trấn Sơn và Nam Cung Đằng đứng trong đám đông nhìn không chớp mắt.   

 

“Bố à! Tô Ương giấu mình quá kỹ, đợi lát nữa mà người nhà họ Tô bị diệt thì Cẩn Nhi phải làm sao?”, Nam Cung Đằng nhỏ giọng, hỏi.   

 

“Đó là lựa chọn của nó”, sắc mặt Nam Cung Trấn Sơn biến đổi, lạnh lùng nói. Ông ta không thể dẫn theo nhà Nam Cung chết theo được. Đứa cháu gái này của ông ta không thể cứu được nữa rồi.   

 

Kể cả không cứu thì sau chuyện này, không biết Tô Ương có đến gây phiền phức cho nhà Nam Cung nữa không, chứ đừng nói đến việc hiện giờ cứu cô ta.   

 

Huống hồ, muốn cứu cũng không được. Thế lực của Tô Ương quá khủng khiếp. 20 đến 30 cảnh giới chân hoàng, hai bán bộ chân thánh. Muốn quét sạch cả thế giới Tiểu Thiên là chuyện vô cùng dễ dàng.   

 

Dưới ánh mắt của vô số người, Tô Minh đi đến trước đình.   

 

“To gan đấy!”, Tô Ương khen ngợi một câu.   

 

Dù sao thì lúc này Tô Minh ở cảnh giới Chân Vương đã bị hắn ta ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh và hơn 30 cảnh giới chân hoàng khóa chặt.   

 

Nếu đổi lại là tu giả võ đạo ở cảnh giới Chân Vương thông thường thì khéo còn không đứng vững?   

 

Tô Minh không những đứng vững mà sắc mặt vẫn bình thường, còn mang theo nụ cười.   

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK