Tô Minh gọi điện thoại cho Diệp Mộ Cẩn, để cho cô ta nhanh chóng sắp xếp một chiếc phi cơ riêng.
"Nhanh như vậy đã có người có ý đồ với Quy Linh Thể?", Tô Minh lẩm bẩm, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Quy Linh Thể được điều trị xong quả thực rất lợi hại.
Thể chất võ đạo đỉnh cao.
Bị để mắt tới cũng là bình thường, chỉ có điều Tô Minh thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị để mắt?
"Không cần biết đó là ai, chỉ cần có ý đồ với Chỉ Tình, đều phải chết!", Tô Minh đằng đằng sát khí nói.
Cũng trong lúc đó.
Thành phố Dương Giang.
Nhà họ Trần.
Phòng khách biệt thự nhà họ Trần.
Ông Trần đang nói chuyện với mấy vị khách bằng một thái độ dè dặt.
Khuôn mặt ông Trần có chút sưng, trên mặt còn có dấu bàn tay.
Ngồi trên ghế sô pha là một bà lão lưng gù, tóc bạc trắng, hơi thấp, cụt một tay, khuôn mặt bị liệt, da mặt sần sùi, nhiều nếp nhăn, nhìn qua quả thật dọa người.
Bên cạnh bà lão còn có một đôi nam nữ.
Hai người nam nữ đều rất trẻ.
Trong tay người đàn ông cầm một cây kiếm, mặc áo trắng, mái tóc dài, có khí chất tự nhiên phóng khoáng.
Người con gái mặc bộ đồ đỏ, trên tay cầm một cây roi, cây roi dài lộ ra huyết sắc, dường như được làm bằng da rắn, trên roi có mấy mũi mác nhọn hoắt chói mắt, sắc bén lạnh lùng.
Người con gái buộc tóc đuôi ngựa, dung mạo rất khá, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng kiêu ngạo.
"Trần Chỉ Tình, thật đúng là cho cô thể diện mà không biết giữ, Huyết Thần Tông chúng tôi coi trọng cô, là vinh hạnh của cô. Cô chỉ là một con kiến hôi ở cái giới thế tục, không biết cảm ơn thì thôi đi, còn ra sức từ chối, nếu không phải là Tứ trưởng lão không cho phép, tôi đã sớm dùng roi quật cô sống dở chết dở rồi", người con gái mặc áo đỏ nở một nụ cười tàn nhẫn nói, càng nhìn Trần Chỉ Tình càng khó chịu, như thể nhìn con kiến hôi làm cho người ta chán ghét.
"Sư muội, đừng làm cô ấy sợ", người đàn ông mặc đồ trắng cầm kiếm cười nói.
"Tiền bối, ý tốt của bà tôi xin nhận, nhưng người đàn ông của tôi có thể dạy cho tôi võ đạo", Trần Chỉ Tình hít một hơi thật sâu, không nhìn người đàn ông cầm kiếm cùng người con gái cầm roi, mà nhìn về phía bà lão lưng gù, khom người nói, trong ánh mắt hiện lên sự căm phẫn cực điểm.