Sự bất ngờ và kiêu ngạo to lớn vừa nãy, sự hưng phấn kịch liệt vừa nãy, tất cả đều đã yên lặng lại.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi…
Lại một lần nữa ngơ ngác.
Họ đều cảm thấy không biết có phải bản thân nhìn thấy ảo giác hay không?
Sao Đồ Ngang kia bỗng nhiên lại…
“Tin tưởng anh tôi, đừng hoảng hốt!”, Tô Ly quát lớn.
Cùng lúc đó.
“Tô Minh, cuộc đời có đôi khi vô thường như vậy đấy, khi tưởng rằng bản thân đã ở trên thiên đường rồi nhưng thực tế bản thân lại vừa xuống địa ngục thôi!”, Đồ Ngang âm u nhìn chằm chằm Tô Minh: “Anh cho rằng bản thân giết chết đám người Quỷ bà bà cũng đã xem như giải quyết được thành Hủy Diệt sao? Không, anh còn non lắm. Đám người Quỷ bà bà nói khó nghe một chút thì chỉ là đám tốt thí mà thôi, chỉ cần thành Hủy Diệt có bổn tọa ở đây thì sẽ còn mãi mãi”.
Giọng nói của Đồ Ngang càng lúc càng lớn, nói xong câu cuối cùng chính là một loại điên cuồng.
Nói đến lời cuối cùng.
Đột nhiên….
“Ầm!”
Đồ Ngang đấm một quyền.
Quyền ấn cùng với quyền ấn pháp tướng Hủy Diệt, hai thứ chồng lên nhau, dung hợp, nghênh không đập ra, điên cuồng tăng vọt.
Chỉ trong khoảnh khắc…
Nền văn minh Xương giống như bị nứt toác, tiếng than khóc đã tới cực hạn.
Quyền ấn kia lướt tới, mọi thứ sụp đổ, tất cả kiến trúc của học viện Hỗn Độn đều hóa thành hư vô.
Cho dù được lồng đỉnh Thần Ma bao trùm che lấp thì bên trong đó, học sinh và các lãnh đạo cấp cao còn lại của học viện Hỗn Độn giờ phút này cũng bị thương gần chết.
Quá mạnh mẽ!
Một nắm đấm bất ngờ này quá mạnh mẽ!
Không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả sự mạnh mẽ này.
Bằng mắt thường có thể thấy được.
Quyền ấn phóng đại đến mức giống như một vùng nhét đầy hư không, trên trời dưới đất, trong mắt ngoài mắt, hư không thật không, mọi thứ mọi nơi đều không có nơi nào ở được dưới vùng quyền ấn này.
Muốn tránh đi cũng là ý nghĩ xa vời.
Nhưng mà.
Lại nhìn Tô Minh lúc này.